
t chuyện của cô nhi viện Thánh Tâm, khi nào Tịch Mộ Thiên còn sống
trên đời sẽ hỗ trợ cho cô nhi viện Thánh Tâm, các bệnh viện dưới quyền của Tịch
Thị miễn phí chữa trị cho bọn trẻ. Còn cả tấm thẻ VIP không giới hạn nữa chứ,
trong ví tôi bây giờ có tận mấy tấm liền, thế nào? Tôi bán được giá lắm hả?”
Mặt Vinh Phi Lân hết đỏ lại chuyển
qua trắng bệch: “Những thứ ấy anh cũng có thể cho em được, em lấy anh đi, Hạ Tử
Khâm, anh thích em!”
Hạ Tử Khâm đột nhiên cười lớn, đưa
tay đẩy Vinh Phi Lân ra, ánh mắt sắc bén lướt qua mặt anh ta: “Vinh Phi Lân,
cho dù tôi có bán mình, tôi cũng không bán cho anh đâu! Anh biết tại sao không?
Bởi vì anh không phải Tịch Mộ Thiên, tôi không bì được với chị anh, anh cũng
chẳng bì được với anh rể anh.”
Chỉ đến khi cánh cửa đóng sầm lại
trước mặt, Vinh Phi Lân mới nhận ra mình đã làm hỏng bét mọi việc. Cuối cùng
anh vẫn không thể kìm chế được bản thân. Vinh Phi Lân vô cùng hối hận, tại sao
bản thân mình không ngốc nghếch một chút, sao không làm ngơ được sự thăm dò của
Hạ Tử Khâm, hoặc giả vờ như không hiểu. Đáng tiếc tình cảm mãi mãi chiến thắng
lí trí, anh đang đố kị, đố kị một cách điên cuồng với Tịch Mộ Thiên.
Bởi vì trong ánh mắt mơ hồ của Hạ
Tử Khâm, anh nhìn thấy rõ ràng cô để tâm và thích Tịch Mộ Thiên, hoặc cũng có
thể là tình yêu, có khi chính bản thân cô còn không biết. Những lúc nhắc đến
Tịch Mộ Thiên, trong đáy mắt cô như có một ngọn lửa, sáng lắm, chói mắt lắm, nó
khiến Vinh Phi Lân cảm thấy vô cùng đau đớn.
Ngọn lửa này không còn xa lạ với
Vinh Phi Lân, mười năm trước đôi mắt chị gái anh, lúc nào anh cũng nhìn thấy,
thậm chí lúc chị sắp rời xa cõi đời rồi, ngọn lửa ấy mới từ từ lịm dần. Chút hi
vọng cuối cùng của Vinh Phi Lân tắt ngấm, tình yêu của anh còn chưa bắt đầu đã
phải hạ màn. Điều này khiến anh không cam tâm.
Vinh Phi Lân ngây người hồi lâu,
sau đó lấy điện thoại ra, ấn số điện thoại quen thuộc, đầu dây bên kia vừa nhấc
máy, anh đã nói luôn: “Bố à, con sẽ về Vinh Thị!”
Lúc Tịch Mộ Thiên về đến nhà, Hạ Tử Khâm đang ăn dưa hấu, cô mặc quần ngố thể thao màu trắng, áo hai dây xanh nhạt rất đáng yêu, tóc buộc cao để lộ cái cổ thuôn dài. Cô ngồi khoanh chân trên ghế sô pha ngoài phòng khách, ôm nửa quả dưa tròn lăn lẳn trong lòng, tay cầm thìa khoét từng miếng đút vào miệng.
Với những thói quen tùy tiện của Hạ Tử Khâm, ban đầu Tịch Mộ Thiên tỏ ra rất khó chịu, hễ bắt gặp là phải uốn nắn ngay, nhưng đến bây giờ đột nhiên anh lại cảm thấy dễ thương. Dần dà, Hạ Tử Khâm đã ảnh hưởng không ít đến thói quen sống của anh, như cơn mưa dầm thấm nhuần vào trong đất, đợi đến khi định thần lại, những nhành cỏ non nớt dưới mặt đất đã đâm chồi, cắm rễ vào lòng anh.
Tịch Mộ Thiên lắc đầu vẻ ngán ngẩm, cúi nhìn xuống đồng hồ rồi nhíu mày bước đến gần: “Giờ em ăn dưa hấu, tí còn ăn được cơm nữa không? Anh đã nói bao lần rồi, trước bữa cơm không được ăn hoa quả hay ăn vặt, còn cả cái này…”
Tịch Mộ Thiên chỉ vào hộp kem đã trống rỗng ở trên bàn: “Hạ Tử Khâm, em bao nhiêu tuổi rồi mà chẳng khác gì đứa trẻ con thế? Em ăn nhiều lạnh thế mà không sợ ốm à?”
Hạ Tử Khâm ngẩng đầu nhìn anh: “Tịch Mộ Thiên, trong lòng anh em là một con nhóc không hơn không kém, anh có dám phủ nhận không? Anh đã thực sự coi em như một người phụ nữ, một người vợ chưa? Đương nhiên, ngoài việc lên giường!”
Sắc mặt Tịch Mộ Thiên sầm xuống.
“Em cố tình gây sự phải không? Muốn cãi nhau với anh hả?”
Mặt Hạ Tử Khâm cũng sầm xuống, cô cúi đầu hồi lâu không nói gì, trầm ngâm khoảng năm phút sau mới khe khẽ lên tiếng: “Xin lỗi, em không cố ý gây sự!”
Sắc mặt Tịch Mộ Thiên dịu dần, anh xoa xoa đầu cô: “Sao thế? Sắp đến kì sinh lí, tâm trạng không tốt, lúc này càng không nên ăn quá nhiều đồ lạnh như thế. Em quên là tháng trước em bị đau bụng mấy lần rồi à?”
Những lời nói này của Tịch Mộ Thiên hết sức tự nhiên, nhưng Hạ Tử Khâm lại cảm thấy không thoải mái, hai má đỏ hồng lên. Tịch Mộ Thiên mỉm cười nói: “Còn bảo em không phải trẻ con, có người lớn nào giống như em đâu?”
Hạ Tử Khâm đứng lên ghế vòng tay ôm cổ Tịch Mộ Thiên làm nũng: “Chúng ta hôm nay ra ngoài ăn có được không? Em muốn ăn đồ nướng.”
“Đồ nướng?”
Tịch Mộ Thiên nhíu mày, nhưng lại bị đôi mắt to tròn của vợ thuyết phục, cuối cùng đành gật đầu đồng ý. Hạ Tử Khâm cười tít mắt, mừng rỡ thơm chụt lên má Tịch Mộ Thiên: “Tịch Mộ Thiên, anh tốt nhất, em thích anh!”
Giọng điệu làm nũng vô cùng trẻ con, thế nhưng qua tai Tịch Mộ Thiên bỗng trở nên vô cùng dễ chịu.
Ông Lưu tài xế liếc hai người qua gương chiếu hậu, miệng khẽ nở nụ cười. Ông đã theo nhà họ Tịch bao nhiêu năm nay rồi, gần như chính mắt nhìn thấy cậu chủ trưởng thành, chỉ cần liếc mắt một cái là biết ngay tâm trạng của Tịch Mộ Thiên tốt hay xấu. Mặc dù vẻ mặt anh lúc nào cũng rất lạnh lùng, nghiêm túc, nhưng lúc này từ trong đôi mắt ấy đang trào lên cảm giác ấm áp, dịu dàng. Ông Lưu dám khẳng định cậu chủ hôm nay rất vui.
Ánh mắt ông Lưu lướt qua Hạ Tử Khâm, khẽ gật gù, có thể cậu ấy thiếu một cô vợ như thế này, mặc dù kém xa vẻ đẹp và tài nghệ của người vợ cũ