The Soda Pop
Em Đồng Ý Gọi Anh Là Chồng

Em Đồng Ý Gọi Anh Là Chồng

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 322573

Bình chọn: 9.5.00/10/257 lượt.

iên gần như ngày nào cũng đóng quần áo vest, đi giày da, rất nghiêm

túc nhưng cũng vô cùng phong độ. Sự mạnh mẽ và oai vệ ẩn đằng sau cái vẻ nho

nhã ấy một khi đã thể hiện ra, có thể khiến những người xung quanh cảm thấy rất

áp lực.

Hạ Tử Khâm thực sự có hơi sợ Tịch

Mộ Thiên. Tịch Mộ Thiên trung thành với đồ ăn Tây, đơn giản mà dinh dưỡng,

trong khi Hạ Tử Khâm lại chỉ thích những món bình dân. Cho dù là bữa nào, cô

cũng ghét các món ăn Tây, nhưng bà giúp việc theo giờ đâu có nghe lời cô nói,

mọi chuyện đều theo mệnh lệnh của Tịch Mộ Thiên.

Cuộc sống của Tịch Mộ Thiên rất

nhạt nhẽo, tất cả đều có trình tự, kế hoạch và quy luật. Ăn cơm, mặc quần áo,

thậm chí nghỉ mát, thực đơn của cả tháng cũng được lên từ trước, cho dù buổi

trưa anh không về, bà giúp việc cũng sẽ làm đúng theo thực đơn anh đã dặn. Hạ

Tử Khâm đã nhiều lần cự nự Tịch Mộ Thiên về chuyện này nhưng đều bị người đàn

ông này gạt đi với lí do vì sức khỏe.

Tịch Mộ Thiên còn ngăn cản không

cho cô ăn quẩy rán và đồ nướng mà cô thích nhất, nói rằng các loại thức ăn này

dễ gây ung thư. Hạ Tử Khâm cảm thấy Tịch Mộ Thiên đúng là chuyện bé xé ra to,

cô đã ăn hơn hai mươi năm rồi, đã thấy làm sao đâu

Cô đành tức tối há miệng cắn một

miếng Sandwich to và uống thêm ngụm sữa, cô muốn ăn quẩy, uống sữa đậu nành. Hạ

Tử Khâm không hiểu nổi cùng là đàn ông trong một gia đình, tại sao khác biệt

lại lớn đến thế? Cô còn nhớ trước kia Vinh Phi Lân hàng ngày đều mua quẩy và

sữa đậu nành mang đến cho cô, vì sao đến lượt Tịch Mộ Thiên lại khác biệt thế

nhỉ?

Hạ Tử Khâm cắn thêm vài miếng bánh

nữa, đang định đặt xuống bàn thì tiếng Tịch Mộ Thiên từ sau tờ báo vọng lại:

“Ăn hết đi, không được phép bỏ dở!”

Cứ như quản lí trẻ con không bằng.

Hạ Tử Khâm bắt đầu thể hiện thái độ phản kháng với kiểu đối xử này, nhưng sau

khi biết phản kháng không có hiệu quả, cô đành ngoan ngoãn khuất phục.

Tịch Mộ Thiên gấp gọn tờ báo trên

tay đặt sang một bên, đứng dậy liếc nhìn cô. Hạ Tử Khâm nhanh tay nhét nốt

miếng Sandwich vào miệng, tu ực hết cốc sữa, động tác vô cùng nhanh, trông rất

buồn cười.

Tịch Mộ Thiên nhíu mày, cuối cùng

không nói gì. Hạ Tử Khâm đứng dậy đưa túi xách cho anh, giống như những người

vợ hiền thường hay làm, cô tiễn anh ra tận cửa, nhón chân hôn lên má anh. Tịch

Mộ Thiên mở cửa bước ra ngoài, đột nhiên ngoảnh đầu lại nói: “Tuần sau là ngày

giỗ bố anh, em chuẩn bị một chút rồi về nhà với anh một chuyến.”

Trong lúc Hạ Tử Khâm còn ngẩn

người, Tịch Mộ Thiên đã đi mất.

Hạ Tử Khâm ngồi khoanh chân trên

ghế sô pha, sau lưng kê một cái gối, cô thư thái ngồi gõ chữ. Đây là những lúc

Tịch Mộ Thiên không có ở nhà, chứ anh mà ở nhà, cô muốn tự do thoải mái thế này

e không được, người đàn ông đó cứ thích để ý đến mọi hành động của cô, lại còn

căn bệnh ưa sạch sẽ nữa chứ.

Cuộc sống vật chất ngày càng đầy

đủ, Hạ Tử Khâm phát hiện mình không còn được tự do tự tại như trước kia, thích

gì thì làm nấy, có ngồi trên bệ xí chơi game cũng chẳng có ai cấm cản. Nhưng

giờ không được nữa rồi, Tịch Mộ Thiên không về thì cô nhớ, anh về cô lại thấy

khó thích nghi. Đây là cuộc sống của Hạ Tử Khâm, nó khiến cô vô cùng mâu thuẫn.

Hạ Tử Khâm cảm thấy Tịch Mộ Thiên

là một người sống theo khuôn phép, bất cứ chuyện gì vào tay Tịch Mộ Thiên đều

phải theo trình tự, quy luật và bắt buộc phải thực hiện theo đúng nguyên tắc.

Còn đối với kẻ lười biếng như cô, đây đúng là cực hình.

Hạ Tử Khâm gọi điện kể khổ với Mạch

Tử, Mạch Tử thẳng thừng mắng cô đúng là ở trong phúc mà không biết mình có

phúc.

Nói tóm lại đây hoàn toàn là chuyện

vặt vãnh có thể bỏ qua. Có lẽ mỗi đôi vợ chồng đều cần có thời gian để hòa hợp,

đặc biệt với những cặp giống như cô và Tịch Mộ Thiên, từ xuất thân cho đến trải

nghiệm đều chẳng có điểm nào tương đồng, anh lại lớn hơn cô đến mười tuổi, mặc

dù nhìn bề ngoài không thể nhận ra nhưng thực sự chung sống với nhau, Hạ Tử

Khâm nhiều lúc nảy sinh ảo giác, cô cảm thấy Tịch Mộ Thiên như là bố của mình

vậy.

Anh vừa chiều chuộng cô, cũng vừa

quản lí cô từ chuyện ăn mặc cho đến đi đứng. Trong đầu Hạ Tử Khâm đột nhiên

hiện lên hình ảnh tối qua, khuôn mặt cô nóng bừng. Mặc dù anh nói ra những lời

khó nghe nhưng Hạ Tử Khâm quyết định sẽ tha thứ cho anh, bởi vì Tịch Mộ Thiên đang

ghen, đó là một kiểu ghen rất ngang ngược, nó khiến Hạ Tử Khâm cảm nhận được

rằng anh có thích mình. Thứ cảm giác này vừa mâu thuẫn vừa kì quái, Hạ Tử Khâm

không cách nào ngăn bản thân mình thôi nghĩ như vậy.

Nếu một người đàn ông vì bạn mà

ghen tuông, điều đó ít nhất cho thấy anh ta thích bạn. Đây có thể coi là chân

lí không nhỉ?

Trên QQ [1'>, nick của Vinh Phi

Lân đang nhấp nháy, màn hình hiển thị online bằng di động, chắc anh ta đang ở

bên ngoài.

[1'> Phần

mềm trò chuyện trên mạng của Trung Quốc.

Hạ Tử Khâm mở khung chat ra: “Hạ Tử

Khâm, anh đang ở dưới chung cư cũ của em, em ra đi, anh có chuyện muốn nói!”

Hạ Tử Khâm do dự giây lát rồi trả

lời: “Đợi tôi khoảng mười phút!”

Vinh Phi Lân cất điện thoại, ngồi

xuống bồn hoa, ngẩng đầu lên nhìn l