XtGem Forum catalog
Em Cười Hay Không Đều Khuynh Thành

Em Cười Hay Không Đều Khuynh Thành

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323332

Bình chọn: 9.5.00/10/333 lượt.

Cố Thành Ca ngày thường lạnh lùng

xa cách, cũng có thể tỏ ra vô sỉ đến nhường này.

Những người mua hàng đi ngang qua họ, ai nấy cũng đều

không nhịn nổi mà ngoái lại nhìn họ một cái.

Triệu Tử Mặc lôi xe hàng chạy như bay: “Đi thôi đi

thôi! Anh làm em buồn nôn muốn chết!”

Cô cúi đầu, không khỏi để lộ một nụ cười.

Đi qua một hàng dài xe đẩy, Cố Thành Ca bỗng nhiên lên

tiếng hỏi: “Còn muốn mua gì nữa không?”

Triệu Tử Mặc: “Khương Khương muốn mua mì với tương ớt,

còn Tiểu Phì thì muốn một đống đồ ăn vặt…”

Được rồi, cô bắt đầu cảm thấy hối hận rồi, sao lại bốc

đồng đến nỗi đem buổi hẹn hò quý giá ra mà đi siêu thị chứ, đúng là qua hoang

phí mà!

Nghĩ đến đó, cô nhanh như chớp lôi một đống đồ ăn vặt

mà Thi Tiểu Phì thích nhét vội vào xe chở hàng.

“Rầm!”

Hình như có tiếng vật nặng gì đó va vào nhau, giây lát

sau, Triệu Tử Mặc chỉ còn biết ngây ngẩn nhìn kệ hàng đang đổ hướng vào người

mình, nhất thời choáng váng không thể nghĩ được gì.

Đột nhiên, có một đôi tay rắn chắc kéo cô vào lòng.

Bởi vì đang đứng ở vị trí trung tâm các kệ hàng, cho

nên bây giờ có muốn chạy cũng không kịp, Cố Thành Ca chỉ có thể ôm lấy cô, rồi

để mặc những bao hàng, những chiếc hộp lớn cứ thế mà rơi xuống lưng mình.

Còn cô, cô đang rất an toàn, trong vòng ôm của một

người nào đó.

Bên tai văng vẳng tiếng đồ đạc rơi xuống, cùng những

tiếng thét chói tai của khách mua hàng.

Một mảnh hỗn loạn.

Cũng may bên kia còn có cột đá ngăn lại, cho nên mấy

kệ hàng không sập xuống hoàn toàn, nhân viên siêu thị thấy thế cũng lập tức

chạy tới, giải nguy cho những vị khách đang bị chôn vùi dưới đống đồ to nhỏ.

Đến lúc ra được bên ngoài rồi, Triệu Tử Mặc vẫn không

nói một câu nào, chỉ vội vàng ôm lấy một người nào đó, thật chặt.

“Thành Ca, Thành Ca!”

Bất chợt người anh khẽ run lên.

Lần đầu tiên trong đời, cô gọi anh như vậy.

Trong tim anh bỗng nhiên dâng trào một dòng nước ấm

áp, anh nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc cô: “A Mặc, anh không sao mà.”

Triệu Tử Mặc vẫn siết chặt lấy anh, tay cô vòng qua eo

anh, đầu cô vùi sâu vào ngực anh, không dám rời anh dù chỉ một giây.

Đột nhiên, cô ngước đầu lên, nắm lấy tay anh vội vàng

hỏi: “Anh thật sự không sao chứ? Có bị cái gì nện trúng không?” Hình như lúc

nãy, cô có nghe loáng thoáng tiếng một vật nặng gì đó nện vào lưng anh mà.

Cố Thành Ca chỉ im lặng nhìn cô.

Quả thật anh cũng hơi xui xẻo, cái kệ hàng gần anh đó

lại chất một đống hộp bánh quy lớn có nhỏ có, cơ mà, có thể thấy được sự lo lắng

quan tâm không chút kiêng dè này của cô dành cho anh, kể ra cũng đáng…

Lát sau, anh mới khẽ mỉm cười: “Anh không sao.”

Triệu Tử Mặc vẫn không yên tâm: “Thật sự không sao

chứ?”

Cố Thành Ca khẽ vuốt ve mái tóc dài nay đã hơi rối của

cô, nhẹ giọng nói: “A Mặc ngốc, không sao thật mà.” Chỉ là, trên lưng anh lúc

này vẫn có cảm giác đau đau một chút thôi.

Triệu Tử Mặc cảm thấy vô cùng ảo não: “Cũng đều tại

em, đáng lẽ ra em không nên bốc đồng đến nỗi lôi anh đi siêu thị mới phải.”

Cố Thành Ca nhìn chằm chằm vào cô, trong mắt anh

thoáng qua tia vui sướng: “Anh rất thích.”

“Hả?”

Cố Thành Ca: “Anh rất thích kiểu hẹn hò như vầy. Rất

có không khí gia đình, rất lãng mạn.”

Triệu Tử Mặc: “…”

Cô không thể nói được gì, bởi vì đã quá cảm động.

Triệu Tử Mặc bất giác cảm thấy, thì ra chỉ cần một

hành động quan tâm, một lời nói ấm áp, cũng đủ khiến cho đối phương vui vẻ hạnh

phúc rồi.

Đột nhiên anh lên tiếng gọi: “A Mặc.”

“Ừm?”

“Nếu như thật sự em chưa lên kế hoạch gì hết cho hôm

nay thì…”

“Hả?”

“Mua

thức ăn đến nhà anh làm cơm đi!”

Xương sườn ướp với giấm và đường, cá chép nấu canh

cùng đậu phụ, thịt xông khói thái với ớt xanh…

“Đầu bếp chính” hôm nay đương nhiên là bạn đại cực

phẩm của chúng ta, cực phẩm lúc này đây áo khoác đã cởi ra rồi, chiếc áo tím bên

trong xắn cao lên đến tận khuỷu tay, cực kỳ thành thạo làm từng động tác một.

Mà lần này Triệu Tử Mặc cũng không khoanh tay đứng

nhìn nữa, xung phong nhận việc mài dao giết cá.

Vâng, xin nhấn mạnh lại lần nữa, bạn Triệu Tử Mặc của

chúng ta, đích xác là đang giết cá.

Đối mặt với con cá chép đang quẫy lên quẫy xuống trong

chậu nước, Triệu Tử Mặc hít một hơi chuẩn bị tinh thần, nhằm thẳng con cá mà

phang cho một nhát, thế là con cá đang quẫy tưng bừng bỗng nhiên dừng hẳn lại,

một là có thể nó chỉ bị choáng tạm thời hay gì gì đó, hai là nó đã chết ngắc

rồi.

Cô vớt con cá lên ném lên thớt, sau khi cắt vây bỏ

đuôi đây đủ, mới dùng dao cạo sạch vây bên ngoài, tiếp đó rạch một đường trên

bụng cá, mũi dao lanh lẹ lướt dài, theo đó ruột cá cũng được lấy ra.

Triệu Tử Mặc lúc này giống hệt như người bán cá chuyên

nghiệp ngoài chợ, động tác thuần thục, một mạch xử lý xong con cá.

Cố Thành Ca vừa thái ớt xong, chứng kiến nguyên một

màn trình diễn này của cô thì thấy ngạc nhiên quá chừng: ”Ở nhà em thường

xuyên vào bếp lắm hả?”

Triệu Tử Mặc không ngẩng đầu lên: “Thỉnh thoảng, chỉ

biết nấu mấy món đơn giản thôi, có điều việc em làm được tốt nhất là giết cá.”

Cố Thành Ca: “…”

Triệu Tử Mặc lúc này mới ngước lên nhìn anh một