
cô,
cô còn đứng đó mà vạch lá tìm sâu truy tìm nguyên nhân làm gì nữa chứ, cách
thông minh nhất bây giờ chính là im lặng là vàng ngậm bồ hòn làm ngọt, nhưng mà
nhưng mà, cô không thể cứ thế này mà làm bạn gái người ta một cách không minh
bạch như thế được!
Bây giờ giải quyết không rõ ràng, lỡ như có một ngày
bị người ta lừa về làm vợ cũng không biết, vậy chẳng phải quá thiệt rồi sao!
Cố Thành Ca nhẹ nhàng híp híp mắt: “Em xác định, hôm
đó em nói chính xác hai từ ‘giả vờ’?”
Triệu Tử Mặc: “…”
Cô cẩn thận nghĩ thật kỹ về từng câu từng chữ cô nói
hôm đó, sau đó, sau đó…
Đỏ mặt.
Ngày trước cô nói: “Nhờ anh làm bạn trai của em một
lần.”
Hơn nữa sau đó, hình như cô, mà không, chắc chắn, chưa
từng nói mấy chữ “giả mạo” hay “làm bộ” gì sất.
“Nhưng mà…” Triệu Tử Mặc vẫn không thể nào tin nổi,
“Nhưng chẳng lẽ em lại thu phục anh dễ dàng như vậy sao, một chút căng thẳng
khó khăn cũng không có?”
Ý cười trong đáy mắt Cố Thành Ca ngày càng sâu thêm.
“Có căng thẳng hay không, đều tuỳ xem đó là người
nào.”
Triệu Tử Mặc: “…”
Được rồi, cô thừa nhận, đánh bậy đánh bạ cũng vơ được
cực phẩm làm bạn trai, đúng là món hời quá lớn, nhưng mà…
Triệu Tử Mặc vẫn kiên quyết trưng ra một dáng vẻ vừa
lì lợm vừa đáng thương: “Cho tới tận bây giờ anh vẫn chưa nói thích em lần nào
hết!” Hại cô mấy ngày vừa qua buồn tủi khổ sở, lại còn cho rằng bản thân tự
mình đa tình!
Cố Thành Ca nghiêm nghị ném một câu sang: “Nếu anh
không nhầm, thì anh đã biểu hiện ra đến tận mấy lần rồi.”
Triệu Tử Mặc: “…”
Lần cô bị Trịnh Nhược Du sai đi khuyên bảo năn nỉ cực
phẩm tham gia vào chương trình ‘Tiểu hà tiêm tiêm’, hết thảy những người trước
đây được giao cho nhiệm vụ này đều bị anh cực kỳ vô tình mà từ chối, nhưng
riêng Triệu Tử Mặc cô, lại chỉ nói một câu, anh lập tức đồng ý.
Hôm cô chụp ảnh cho anh, anh nói: Em quyết định, anh
phối hợp.
Lúc cô theo anh lên khoa Luật, vô tình làm ầm ỹ trong
lớp, cũng chính anh là người đứng lên nhận tội thay cho cô.
Anh giúp cô xếp hàng mua cơm, lúc ăn cơm anh không cho
phép cô kén ăn, bắt cô phải bỏ những thứ đó vào chén của anh.
Những lần băng qua đường, đều là anh dịu dàng nắm lấy
tay cô…
Anh muốn cô đưa thời khoá biểu của cô cho anh, cũng
chỉ vì muốn đến đón cô mỗi ngày…
Anh đem cô về nhà, nấu cho cô ăn, thậm chí còn biết rõ
cô rất lười nhác…
Rất, rất nhiều.
Triệu Tử Mặc mãnh liệt hít sâu một hơi.
Quả thật, cực phẩm trước nay đều rất quan tâm đến cô,
chăm sóc cô bất cứ lúc nào, chẳng qua là do cô quá ngốc nghếch, lại không bao
giờ dám nghĩ đến khả năng anh thích cô!
Cố Thành Ca chậm rãi bước về phía cô, ánh mắt thâm
thuý mà dịu dàng như nước: “A Mặc, em là mối tình đầu của anh, thật ra anh
không biết trong lòng em liệu có cảm giác mãnh liệt như của anh hay không, anh
chỉ sợ sự nhiệt tình của anh sẽ làm tổn thương em.”
Anh dừng lại trước mặt cô, ánh mắt loé lên những tia
sáng rực rỡ: “Anh muốn chờ, chờ cho đến khi em cũng có những cảm giác rạo rực
như trong trái tim anh.”
Đáy mắt anh ẩn chứa một tia cười thật dịu dàng mà mãnh
liệt, anh đưa ngón trỏ lên nhẹ nhàng đặt trên môi cô, trong nháy mắt đó, anh
cúi đầu thoảng giọng: “A Mặc, anh rất vui.”
Triệu Tử Mặc chỉ cảm thấy giờ phút này tim cô đang đập
loạn hơn bao giờ hết, vô phương khống chế, khuôn mặt nhỏ nhắn đồng thời cũng
nóng bừng lên, tựa hồ như bông hoa đào nở rộ giữa tháng ba.
Cô ngượng ngùng quay đầu, nhìn chằm chằm vào bàn tay
anh đang nắm chặt lấy tay cô, không dám nhìn thẳng vào đôi mắt ngập tràn lửa
nóng ấy của anh.
Anh nói, anh rất vui… chẳng lẽ là vì lần dũng cảm thổ
lộ này của cô sao?
Bên trong phòng bỗng nhiên yên tĩnh lạ thường, anh
không nói lời nào, cô cũng không dám mở miệng.
Một lúc lâu sau, Triệu Tử Mặc mới lúng túng hỏi:
“Nhưng… nếu như hôm nay em không chạy tới đây tỏ tình với anh, vậy có phải, anh
vẫn định không chịu cho em biết chút gì?”
Giọng nói của cô lúc này đây, không khỏi nhuốm đầy ai
oán.
Cố Thành Ca đáp: “Không phải.”
Triệu Tử Mặc: “…”
Cố Thành Ca: “Đêm giáng sinh hôm đó anh đã nói rồi,
lần gặp mặt tới anh sẽ trả lời em câu hỏi thứ mười một. Lần đó em chạy đến tìm
anh, hoàn toàn không nằm trong dự tính ban đầu của anh. Đêm hôm đó cũng phát
sinh quá nhiều chuyện, sau này, lại không thể liên lạc được với em.”
Cố Thành Ca vẫn cười, nụ cười sâu thật sâu: “Nếu như
hôm nay em không chạy tới đây, thì chậm nhất sẽ là ngày tựu trường, bởi vì anh
không đợi được nữa rồi.”
Thiện tai, vẻ mặt anh lúc này, chẳng phải là đã được
tiện nghi còn làm bộ khoe mẽ sao…
Triệu Tử Mặc: “…”
Cô mãnh liệt cảm thấy, cảm thấy…
Mặc dù, nếu là ai thổ lộ trước thì kết quả cũng sẽ đều
như nhau cả, nhưng mà, ngu quá là ngu, tại sao cô không chờ đến mấy ngày nữa để
cực phẩm tỏ tình với cô chứ!!!!
Đây chính là chuyện hối hận nhất trong đời cô!! Tuyệt
đối là chuyện hối hận nhất trong đời!!!!
Triệu Tử Mặc rút bàn tay mình ra khỏi bàn tay anh:
“Đáng tiếc, quá đáng tiếc!”
Cố Thành Ca đáy mắt hiện lên tia cười: “Em tiếc cái
gì?”
Triệu Tử Mặc: “…”
Tiếc muốn chết luôn, ngu đến nỗi