
hiện thất thường, cơ
bản là không có vấn đề rồi, nhưng Cố Hàm Ninh vẫn hơi căng thẳng, bởi vì kết quả phỏng vấn trực tiếp quyết định chuyên ngành cô có thể đăng ký.
Trước cuối kỳ năm ba, cô đã đi tìm thầy hướng dẫn chuyên ngành vẫn
ngưỡng mộ, trong ký ức, đó là thạc đạo (thầy cô giáo hướng dẫn nghiên
cứu sinh thạc sĩ) rất nghiêm túc, năm mươi tuổi, rất ít khi nhìn thấy bà cười, nhưng sau khi nghe tọa đàm công khai của bà, Cố Hàm Ninh càng
muốn thi nghiên cứu sinh. May là cô sớm có chuẩn bị, trước đó tìm hiểu
tin tức qua các anh chị khóa trên, mang theo luận văn của mình đến gặp,
xin chỉ bảo nên cũng thuận lợi vào cửa, sau lần thảo luận thứ ba, cũng
vừa vặn giãi bày lòng ngưỡng mộ của mình, bày tỏ lòng mong mỏi có thể
làm học trò của bà, tiếp tục học chuyên sâu. Lúc đó cô giáo Mạc kia chỉ
nâng mắt kính lên, tia sắc bén chợt lóe lên sâu sau mắt kính, sau đó, ấy vậy mà cô nhìn thấy nụ cười hiếm hoi trên gương mặt của cô giáo Mạc.
Cho nên, sau khi ra văn phòng khoa, tâm trạng của Cố Hàm Ninh thoải mái hơn so với lớp trưởng bên cạnh.
“Lớp trưởng, cậu định đăng ký chuyên
ngành gì thế?” Tuy rằng bình thường không gặp nhau nhiều, nhưng dù sao
cũng là bạn cùng lớp, về sau không chừng sẽ thường xuyên gặp mặt, cứ im
lặng mà đi như vậy dường như hơi xa lạ, cho nên Cố Hàm Ninh cười nói.
“Cái đó không liên quan tới cậu.” So với giọng nói ôn hòa của Cố Hàm Ninh thì giọng nói này lạnh nhạt rất nhiều, thậm chí Cố Hàm Ninh còn cảm thấy có một chút chán ghét trong đó.
Chán ghét? Thật là kì lạ…….
Nụ cười của Cố Hàm Ninh lập tức cứng
lại, trong lòng cố gắng nhớ lại có phải bản thân đã làm gì đắc tội với
cô ấy không. Nhưng số lần cô và bạn Thích Kì này gặp mặt ít đến đáng
thương, thậm chí hoạt động của lớp cô tham dự cũng không nhiều, nên làm
thế nào mà cô có thể đắc tội với cô ấy chứ? Cô thật sự không nghĩ ra,
thôi không nghĩ nữa.
“Bạn học Thích, mình chỉ là nghĩ chúng
ta học cùng lớp nên mới hỏi một câu……” Cố Hàm Ninh nói giọng bình thản
hơn, tươi cười trên mặt cũng lộ ra một tia nhàn nhạt.
“Tôi và cậu không phải là chúng ta, đừng nhập làm một. Tôi rất ghét nữ sinh như cô, ở ngoài nhìn rất thanh cao,
thật ra bên trong lại… lại **.” Thích Kì ngừng bước, nghẹn đỏ mặt, trừng Cố Hàm Ninh cuối cùng cắn răng nói hai chữ cuối, mơ hồ nghiến răng.
Cố Hàm Ninh mặt lạnh, trong lòng lại
càng thấy lạ, cô nghĩ dù bạn học trong lớp không có ấn tượng tốt với cô
nhưng chắc cũng không kém đi đâu a, không nghĩ tới bản thân lại bị đánh
giá như vậy.
Được rồi, cô hoàn toàn phẫn nộ rồi, sao người Thích Kì nói có thể là cô được chứ?
“Thích Kì, lời nói đó vô căn cứ không
thể nói tùy tiện.” Cố Hàm Ninh lãnh đạm nói, trong lòng nghĩ người không cùng ý kiến không thể làm bạn, vẫn là nhanh chạy lấy người thôi.
“Hừ, cậu đừng nghĩ không ai biết, tôi đã thấy rồi!” Thích Kì nâng cằm, liếc xéo Cố Hàm Ninh, có chút kiêu ngạo
và rụt rè, giống như biết rõ việc xấu của đối phương, trong tay đang nắm một nhược điểm thật lớn, cho nên cảm giác bản thân đang chiếm ưu thế
lớn.
“Ờ? Thế cậu nhìn thấy gì?” Cố Hàm Ninh có chút tò mò.
“Buổi tối hôm đó, cậu và bạn trai ôm hôn nhau.” Thích Kì lại bắt đầu bối rối, cau mày, giống như là đang cân
nhắc nên miêu tả như thế nào: “Anh ta ở trên người cậu…. Tôi thấy rồi….. Tay anh ta, luồn vào váy của cậu, còn cậu thì phát ra âm thanh….” Mặt
Thích Kì càng ngày càng đỏ, giống như là đang nhớ lại cảnh đó, gian nan
nói ra.
Cố Hàm Ninh lập tức không biết nên nói
gì, hai má ửng đỏ, hơi nhíu mi, trong lòng mắng Triệu Thừa Dư từ đầu tới đuôi một trận! Vừa ngẩng đầu thì nhìn thấy ánh mắt trốn tránh của cô
nàng, nhân chứng thoạt nhìn còn ngượng ngùng hơn so với đương sự là cô,
trong lòng lại cười phá lên.
Được rồi, quả thật là do cô không đúng, đã làm ô nhiễm ánh mắt và tâm hồn của nữ sinh thuần khiết này, ai, tội lỗi nặng nề!
“Khụ khụ, đó là tôi và bạn trai yêu
thương nhau, cậu nhìn kỹ thế làm gì? Chúng tôi yêu nhau, từ tâm hồn đến
thân thể, đó là chuyện tự nhiên nha, tôi cũng đâu phải hôm nay người này mai người khác, thế mới gọi là **? Chuyện riêng tư của tôi và bạn trai
bị cậu nhìn thấy, chúng tôi còn chưa tức giận đâu, cậu lại người xấu tố
cáo trước? Phi lễ chớ nhìn, không phải chúng ta đã được học rồi sao, xem ra, cậu chỉ học được mặt ngoài, chưa hiểu sâu a! Gặp chuyện như vậy,
cậu ắt hẳn phải nhanh tay che mắt lại, chạy nhanh đi chỗ khác mới đúng,
sao lại còn không biết xấu hổ nhìn rõ thế a?”
Cố Hàm Ninh ho nhẹ lên tiếng, vừa hùng
hồn vừa nghiêm túc chỉ ra chỗ không đúng trong hành vi của đối phương.
Khuôn mặt Thích Kì chuyển từ hồng sang trắng, lại từ trắng chuyển sang
xanh, trong thời gian ngắn mà ba màu chuyển qua lại cho nhau, rồi lấy
tay chỉ Cố Hàm Ninh không nói lên lời: “Cậu… cậu…” Sau đó, mới thu lại
ngón tay mảnh khảnh đang run rẩy, bước chân hỗn độn vội vàng rời đi.
Chờ Thích Kì không còn trong tầm mắt,
lúc này Cố Hàm Ninh mới bật cười, nhưng cũng chỉ có vài giây, liền tắt
ngấm, tức giận lại dâng lên, cô căm giận lấy điện thoại ra, nhanh lẹ bấm bàn phím.
“Triệu