
, cuối tuần sau sẽ đi phỏng
vấn.
Tuy rằng chưa nói nhiều lời biệt ly,
nhưng suốt bốn năm sớm chiều ở chung, bây giờ nói đi là đi, chia tay là
chia tay, vẫn rất buồn rầu.
“Chúng ta hẹn nha, một năm gặp nhau một
lần.” Bạch Vũ Hân cười yếu ớt, trong mắt ánh lên tia sáng, dần dần đánh
tan mọi ưu buồn trong một năm qua.
“Được, một năm gặp nhau ít nhất một lần, công việc, cuộc sống, bạn trai, có bất cứ việc gì mới đều phải báo cáo
tổ chức.” Thôi Hà Miêu cười vỗ tay.
“Dù sao chúng ta cũng lập nhóm rồi, về sau không có cách gặp mặt, thì thường xuyên nói chuyện tào lao.”
Cố Hàm Ninh nhìn mấy gương mặt trẻ trung không còn quá đượm nỗi buồn biệt ly, liền cười gật đầu.
Ngày mốt, bọn họ sẽ phải tạm biệt thời
gian êm ả nhất trong cuộc đời, bước trên một con đường dài khác của số
mệnh mà không thể biết trước điều gì, có lẽ sẽ vấp ngã, cũng có thể chảy máu, nhưng chỉ hy vọng, nụ cười ấm áp hôm nay sẽ vẫn luôn đọng lại ở
đâu đó trong lòng, mãi không bị lãng quên.
So với một số bạn học không rõ tương
lai, Triệu Thừa Dư đắc ý rồi. Học tập, công việc, tình yêu đều có kết
quả mỹ mãn, nghĩ đến hôn lễ sắp được tiến hành, nghĩ đến không còn bao
lâu nữa, anh không phải cách xa Cố Hàm Ninh, dù tới bất kì đâu cũng có
thể danh chính ngôn thuận ôm cô vào trong lòng, đáy lòng anh liền kích
động, còn hưng phấn hơn so với khi công ty của anh và các đàn anh thu
được tiền lợi nhuận lớn.
Anh gần như không thể nén được ý cười, tất nhiên khiến các bạn và giảng viên liếc xéo.
“Triệu Thừa Dư, cậu vừa tốt nghiệp liền nhận được ba giấy chứng nhận (*) rồi, phải mời bọn mình uống một ly chứ.”
[(*) nguyên văn là ‘ba chứng’: tốt
nghiệp chứng, học vị chứng, kết hôn chứng chính là bằng tốt nghiệp, giấy chứng nhận học vị, giấy chứng nhận kết hôn.
Giấy chứng nhận học vị: giấy chứng nhận trình độ kiến thức và chuyên môn chuyên ngành của sinh viên '>
Triệu Thừa Dư ngẩng đầu, thấy là bạn học cùng lớp ở phòng ngủ bên cạnh, gật đầu đứng lên: “Đương nhiên rồi, cậu
sẵn lòng mình cầu còn không được, đợi lát nữa mình sẽ đem thiệp mời đến
cho cậu.”
“Thiệp mời gì á?” Có bạn nữ không hiểu, cười nói.
“Ai nha, cậu không biết sao, cuối tháng
Triệu Thừa Dư sẽ kết hôn, bằng tốt nghiệp, giấy chứng nhận học vị, hơn
nữa còn có giấy chứng nhận kết hôn, cậu không thấy mấy ngày nay cậu ta
đều cười rất huênh hoang sao !”
“Kết hôn? Không thể nào? Vừa tốt nghiệp
đã kết hôn, Triệu Thừa Dư cậu thật là nghĩ không thoáng gì cả!” Những
tiếng cười đùa trêu chọc liên tiếp vang lên, cũng có những người cảm
thấy khó hiểu.
“Kết hôn, mới có thể đảm bảo quyền sở
hữu hợp pháp, ai không có bạn gái là không hiểu được.” Triệu Thừa Dư
trong lòng vui vẻ, khuôn mặt càng phơi phới hơn.
Các sinh viên đương nhiên ồn ào, ầm ĩ
bắt phải kính rượu. Trong những người ở bàn số ba chỉ có hai người im
lặng. Cao Thần lạnh lùng bĩu môi, không muốn qua đó góp vui.
Xa Hà Văn ngồi im lặng cúi đầu, lòng
chán nản đau lòng, khóe mắt không khỏi rơm rớm, cô chỉ ăn mấy miếng,
liền yên lặng đứng dậy, không khí nhiệt khiến trái tim cô muốn vỡ ra, cô không nói gì cả, như là ngay cả sức lực nói chuyện cũng mất đi. Trong
phòng ngủ đã có người, nhìn cô trở về có chút kinh ngạc.
“Hà Văn sao về nhanh vậy ? Không phải lớp cậu họp mặt sao?”
“Cậu ấy nói sắp kết hôn…” Xa Hà Văn mất
hồn mất vía nhìn bạn cùng phòng, người duy nhất hiểu được lòng mình,
vành mắt nóng lên, nước mắt thoáng cái tuôn rơi.
“Cậu ấy? Triệu Thừa Dư nói sắp kết
hôn?!” Bạn cùng phòng hiển nhiên có chút giật mình: “Vừa tốt nghiệp liền kết hôn? Không phải nói cậu ấy cũng bảo nghiên sao ?”
“Đúng vậy……cậu ấy cũng bảo nghiên, bọn
mình lại là bạn học… Thế nhưng cậu ấy sắp kết hôn… Mình thích lâu như
vậy, đã lâu như vậy…… Mình không nghĩ muốn phá hoại, mình chỉ muốn chờ,
tình cảm ở đại học có bao nhiêu có thể có tương lai? Có phải? Có phải? … Nhưng cậu ấy thế mà sắp kết hôn rồi… Còn mời các bạn học đi uống rượu
mừng…”
Lúc nãy, cô chỉ uống bia bây giờ có lẽ
đã say, Xa Hà Văn không biết bản thân muốn nói gì, có thể nói gì, chỉ là trong ánh mắt thương xót của bạn cùng phòng cô khóc đến không thể kiềm
chế.
Nếu đã không thể làm gì được, không thể
nói gì được, thì ít nhất cô vẫn có thể khóc to một lần, để tình cảm bốn
năm đại học hoàn toàn chấm dứt, tiếc thương cho mối tình đầu chưa bao
giờ bắt đầu của bản thân.
Bên Triệu Thừa Dư vẫn đang uống rượu ầm
ĩ, các nam sinh viên chưa hoàn toàn lột bỏ vẻ non nớt, dùng phương thức
cụm ly, diễn tập cuộc giao tiếp xã hội trưởng thành.
Mà bên Cố Hàm Ninh, bởi vì có nhiều sinh viên là nữ nên không khí rụt rè hơn nhiều. Tuy rằng, cũng có nam nữ
phóng khoáng bưng ly rượu lên mời, nhưng không khí vẫn yên tĩnh hơn. Đợi đến khi lớp trưởng đứng dậy kính rượu không khí mới bắt đầu náo nhiệt
lên.
Tầm mắt của Cố Hàm Ninh dừng ở Thích Kì, bắt gặp ánh mắt né tránh của cô ấy, trong lòng không khỏi cười thầm. Có vẻ như cô ấy còn xấu hổ hơn cô. Được rồi, tuy rằng thật ra cô rất thản
nhiên, nhưng ít nhiều cũng hơi ngượng ngùng, sự ngượng ngùng này về sau
tất nhiên đều đã hóa thàn