
vừa
ghen tị với em rồi này! Em sao lại khiến người ghen tị thế a!” Tống Minh Huyên quay đầu lấy tay nhéo mặt Cố Hàm Ninh, “Em và Triệu Thừa Dư rất
may mắn, cho nên nhất định phải hạnh phúc đấy.” Cho dù tương lai, kết
quả của cô chính là buông tay, ít nhất còn có thể nhìn thấy có người từ
học đường thuận lợi bước vào hiện thực, như vậy làm cho cô cảm thấy hiện thực không quá u ám, chỉ là cô không đủ may mắn mà thôi. Hai mươi năm
trước, cô cho rằng bản thân rất may mắn, hiện tại mới biết được, được
đến và mất đi, cũng như hình với bóng.
Cố Hàm Ninh và Tống Minh Huyên ngồi trò
chuyện về tình hình gần đây, rồi quá khứ, còn chuyện liên quan tới tương lai thì nói rất ít, sau hơn một giờ mới nhìn nhau cười cùng ra về.
Bốn người đàn ông đang ngồi chơi bài
hăng say, Triệu Thừa Dư và Thạch Lỗi, Bùi Duệ Triết và Hầu Nhân Phong,
tuy rằng đang đối trọi hừng hực khí thế, nhưng khi thấy Cố Hàm Ninh đi
vào, Thạch Lỗi cao giọng nói: “Em dâu, anh muốn ăn khuya là mì sợi.”
“Cậu là voi hay là cá voi thế, cơm tối
vẫn chưa tiêu hóa hết đâu, hiện tại đã nghĩ đến ăn khuya thế a.” Hầu
Nhân Phong trước sau như một phỉ nhổ, mắt luôn nhìn bài trong tay, cau
mày, tính toán cẩn thận.
“Đây là mình phòng ngừa chu đáo, để em
dâu từ từ chuẩn bị đó mà.” Thạch Lỗi trừng Hầu Nhân Phong, lại quay nhìn Cố Hàm Ninh, tươi cười vồn vã: “Mì nước là được rồi, dễ tiêu hóa.”
“Được ạ.” Cố Hàm Ninh cười nhẹ, bắt gặp
ánh mắt sâu kín của Triệu Thừa Dư mà cười thầm. Vừa rồi lúc rửa bát
Triệu Thừa Dư nhỏ giọng nói, anh đánh bài một lát, rồi cùng cô về phòng
201. Xem ra trước mắt, ba người anh em kia như không có ý định ngừng
chơi, xem ra sẽ đánh bài tới khuya.
Tống Minh Huyên ngồi bên cạnh Bùi Duệ
Triết, xem một chút, rồi chào tạm biệt. Khi cô xoay người lấy túi xách,
Bùi Duệ Triết bắt gặp ánh mắt của Cố Hàm Ninh, mấp máy môi: “Em dâu, đến đánh thay anh một tý.”
“Được. Nhưng mà em không biết chơi lắm.” Từ khi Cố Hàm Ninh gia nhập nhóm này, bọn họ đều gọi “em dâu, em dâu”,
lúc đầu Cố Hàm Ninh có chút ngượng ngùng, nhưng nghe mãi rồi cũng quen.
Bùi Duệ Triết đứng lên, Cố Hàm Ninh đi
qua rồi ngồi xuống, ngẩng đầu lên thấy khuôn mặt nghiêm nghị của chị
Tống hơi ửng hồng, cười mỉm phất tay: “Hẹn gặp lại. Chị lái xe cẩn thận
nha, có rảnh thì qua đây ăn cơm.”
“Được. Hẹn sớm gặp lại. Mọi người từ từ
chơi nha, tôi về trước.” Dưới ánh đèn, khuôn mặt của Tống Minh Huyên lại thêm vài phần quyến rũ, ý cười nơi khóe môi càng sâu, đi bên cạnh Bùi
Duệ Triết hai tay đút trong túi tiền, thoạt nhìn có dáng của cô gái nhỏ.
Cố Hàm Ninh nhìn bóng dáng Bùi Duệ Triết và Tống Minh Huyên biến mất sau cửa, thì thu hồi tầm mắt, nhận ra Triệu Thừa Dư cũng đang nhìn cô, đôi mắt sâu thẳm lẳng lặng nhìn cô, mang
theo ý cười.
“Được rồi, hai người đừng liếc mắt đưa
tình trước hai anh độc thân này nữa, hôm nay anh và lão Hầu sẽ chia rẽ
đôi uyên ương các người, anh và Thừa Dư vẫn sẽ là một đội, không cho các người có lòng gây rối đó nha!
Nửa tiếng sau, Bùi Duệ Triết mới về,
dáng vẻ rã rời, Cố Hàm Ninh quay đầu nhìn Triệu Thừa Dư, cả hai nhìn
nhau, tất cả mọi người đều im lặng không nói gì.
Anh Bùi cũng không nói nhiều lắm, cũng là người kiêu ngạo, chắc chưa nhất thiết cần người khác khuyên hay cổ vũ.
“Hôm nay, chơi đến đây thôi. Hàm Ninh
bên kia còn chưa sắp xếp xong, chúng em về quét dọn lại một chút.” Triệu Thừa Dư ho nhẹ, buông bài trong tay xuống.
“Cũng tốt, anh cũng có chút mệt mỏi. Hôm nay, nghỉ sớm đi.” Hầu Nhân Phong đứng lên, duỗi thẳng thắt lưng.
“Ê ê, như thế không được, thắng rồi bỏ chạy, buổi tối sao mình có thể ngủ!” Thạch Lỗi kêu oa oa, tất nhiên là không vừa lòng.
“Nếu ngủ không được thì cậu tự chơi một
mình đi, bọn tôi không ý kiến gì đâu.” Hầu Nhân Phong cười đùa mà ném
toàn bộ bài tới trước mặt Thạch Lỗi, rồi nhanh tay nhanh chân chạy vào
phòng tắm.
“Chúng em đi trước đây.” Triệu Thừa Dư vẫy tay chào, cùng Cố Hàm Ninh đi về phòng đối diện.
“Ai, anh nói xem, chị Tống và anh Bùi, cuối cùng sẽ ra sao?” Cố Hàm Ninh cúi đầu, hơi nhíu mi, tâm trạng có chút không vui.
Triệu Thừa Dư cúi đầu nhìn cô một cái,
rồi ngẩng lên lấy tay xoa đầu cô, nói: “Hiện thực là như vậy, chỉ có
tình yêu thôi chưa đủ. Muốn chị Tống bỏ cha mẹ của mình, như thế rất khó xử cho chị ấy. Khi bị ép phải lựa chọn giữa tình thân và tình yêu, đều
đau đớn như bị thương chảy máu. Kết quả tốt nhất là anh Bùi phải khiến
cha mẹ chị Tống chấp nhận mình. Em đừng thấy anh Bùi không nói gì nhiều, nhưng thật ra trong lòng cũng rất sốt ruột, nếu không anh ấy đã không
gây dựng sự nghiệp sớm như vậy. Chỉ là, lập nghiệp cũng không phải là
chuyện một sớm một chiều, nhà họ Tống tầm mắt lại cao, bọn họ còn có một con đường dài gian nan phải đi.”
Cố Hàm Ninh nhẹ giọng thở dài, nhớ tới chị Tống có nói ghen tị với cô.
“Chuyện của bọn họ chúng ta khó có thể
tham gia. Em cũng đừng quá lo lắng, thuyền tới cầu tự nhiên thẳng, chỉ
cần luôn cố gắng tiến lên phía trước, tương lai sẽ ít có tiếc nuối.”
Triệu Thừa Dư cười ôn hòa, nắm tay Cố Hàm Ninh đến phòng tắm: “Đồ dùng