
“Bữa cơm của hai chúng ta hôm nay
hoàn toàn dựa vào anh cả đấy!”.
Triệu Thừa Dư bất đắc dĩ lắc lắc đầu,
cảm thấy hơi mơ hồ, không rõ Cố Hàm Ninh rốt cuộc muốn đổi mới bữa tối,
hay là giận cậu gần đây không có thời gian quan tâm chăm sóc cô nên mới
làm như thế.
“Lại đây, mọi người tới đây điểm danh nào.”
Cố Hàm Ninh quay đầu, thấy Mao Kiệt cầm tờ giấy, đứng trước cửa xe buýt vẫy tay.
Mao Kiệt mới nhận chức đội trưởng câu
lạc bộ leo núi hồi đầu học kỳ, sinh viên năm hai khoa luật, cùng lớp
‘Mao Khái’ (chương 55) với Cố Hàm Ninh, cũng coi như có quen biết, sau
khi nhận chức vụ thường gọi điện cho Cố Hàm Ninh, chân thành mời cô làm
phó đội trưởng, sau đó bị Cố Hàm Ninh khéo léo từ chối.
Học pháp luật tài ăn nói đúng là rất cừ, nói đến mức Cố Hàm Ninh quả thực muốn vứt vũ khí đầu hàng, may là cô
vẫn giữ vững chút lí trí còn sót lại, quyết tâm không đồng ý. Bây giờ cô đúng là không có tâm trí đâu mà làm mấy cái hoạt động đoàn thể, hoạt
động sinh viên gì đó rất tốn thời gian, những thứ cô muốn học còn nhiều, cơ hội vinh quang cho thành viên cúc cung tận tụy, làm rạng danh đoàn
thể xã hội, tốt nhất nên để cho người có lòng.
Edit: Herm moon
Beta: Vi Vi
Toàn bộ hành lí của hai người đều được
mang trên vai Triệu Thừa Dư, một ba lô cực to, thực ra còn nặng hơn rất
nhiều so với những gì nhìn thấy, nhưng bạn học Triệu lại rất phấn chấn
vui vẻ.
Có người, còn chẳng có cơ hội mà gánh nặng ý chứ.
Triệu Thừa Dư ôm Cố Hàm Ninh ngồi xuống
trên xe buýt, đặt ba lô to tướng lên giá để đồ, vừa ngồi xuống đã thấy
cậu đàn em Tưởng ngồi phía sau ló đầu lên bắt chuyện.
“Chị ơi, hôm nay chúng ta sẽ leo núi nào?”
Tưởng Cẩn Du cười rạng rỡ tì đầu trên
ghế dựa rõ ràng khiến lông mày Triệu Thừa Dư nhíu chặt, trong lòng cảm
giác như vừa ăn một miếng thịt đầy dầu mỡ cực kì ngấy.
Cố Hàm Ninh mím môi híp mắt cười nhìn
bạn học Triệu có sắc mặt không tốt lắm, tay kéo anh ngồi xuống, nắm chặt tay anh không buông, khi quay đầu nhìn Tưởng Cẩn Du nục cười đã nhạt đi rất nhiều.
“Tôi cũng chưa từng đi, không rõ lắm, cậu có thể hỏi đội trưởng hoặc phó đội trưởng.”
Cố Hàm Ninh cười khách sáo, nói xong
liền quay đầu, cười híp mắt nhìn về phía Triệu Thừa Dư, ngón tay nhẹ xoa lòng bàn tay phải của anh.
Triệu Thừa Dư liếc nhìn Cố Hàm Ninh một
cái, khóe môi cong lên, cảm thấy miếng thịt béo cỡ lớn trong lòng đã
tiêu hoá hết một phần, miễn cưỡng có thể bỏ qua.
“Anh cũng gần hết bận rồi. Nếu em muốn đi đâu chơi, hai ngày cuối tuần tới anh đều rảnh.”
“Được, cũng không muốn đi đâu hết.” Cố Hàm Ninh hơi chu môi, lòng suy nghĩ có thể đi đâu chơi ?
“Chị và anh Triệu có thường xuyên tham gia hoạt động của câu lạc bộ không?”
Được lắm, cậu đàn em Tưởng ở phía sau vẫn cố chấp không ngừng nỗ lực, cố gắng chen vào cuộc nói chuyện của đôi tình nhân.
Triệu Thừa Dư xoay lưng về phía cậu ta,
trợn mắt khiến Cố Hàm Ninh mím môi cười không thành tiếng. Hành động
chẳng có khí chất chút nào nhưng lại có thể đẹp trai như thế, không hổ
là bạn học Triệu của cô.
“Không thường xuyên.” Cố Hàm Ninh nén cười, hiểu rõ Triệu Thừa Dư không còn tâm trạng nói chuyện, tốt bụng trả lời.
Tưởng Cẩn Du đang muốn nói gì đó, Mao Kiệt ở phía trước đã cầm cái loa lên, bắt đầu nói chuyện.
“Alô alô alô? Này mọi người, hành trình hôm nay của chúng ta là thế này.. .”
Không tránh nổi việc Tưởng Cẩn Du bắt
chuyện dọc đường, sau khi nghe xong những điều cần chú ý mà Mao Kiệt nói Cố Hàm Ninh dứt khoát dựa vào vai Triệu Thừa Dư nhắm mắt nghỉ ngơi,
trong khi ô tô hơi xóc nảy thì dần mơ màng buồn ngủ, khi đến nơi mới bị
Triệu Thừa Dư nhẹ giọng đánh thức.
Lần này vẫn ở nhà khách trên núi như lần trước, là nhà khách được xây lại từ một phần ngôi miếu cũ trên đỉnh
núi, mấy căn phòng ngoài vẫn sơn màu vàng sáng, không cần ra khỏi cửa
cũng ngửi thấy mùi đàn hương nồng đậm.
Cố Hàm Ninh trong lòng thầm chê bai,
không biết phương trượng có phải cũng chính là ông chủ nhà khách này
không? Bây giờ vì kế sinh nhai người xuất gia cũng rất có đầu óc kinh
doanh.
Nơi tổ chức tiệc nướng cũng là nhà khách mở ra, cách nhà khách không xa lắm, Triệu Thừa Dư cảm thấy thật mệt
chết rồi, ba lô nặng như vậy, hùng hục vác từ bãi đỗ xe dưới chân núi
đến nhà khách trên đỉnh núi. Từ giữa sườn núi Cố Hàm Ninh đã bắt đầu cảm thấy đau lòng, mấy lần muốn túm ba lô trên vai Triệu Thừa Dư xuống,
mình vác đỡ một lúc, hoặc bỏ bớt một số thứ, nhưng đều bị Triệu Thừa Dư
từ chối.
Tuy Triệu Thừa Dư miệng vừa nói không
nặng chút nào, nhưng mồ hôi trên trán từ tóc mai nhỏ xuống như vừa mới
tắm xong, càng ngày bước chân càng nặng nhọc như không nhấc nổi, Cố Hàm
Ninh hối hận, biết thế không mang nhiều đồ như vậy, không còn cách nào
khác đành liên tục lau mồ hôi cho Triệu Thừa Dư, giữa lúc nghỉ ngơi còn
nhẹ giọng hứa hẹn với Triệu Thừa Dư đang thở hổn hển, tối nay sẽ xoa bóp thật tốt cho anh.
Lúc ấy, mặc dù mệt mỏi, Triệu Thừa Dư
vẫn có thể nhìn thấy Tưởng Cẩn Du nghe cuộc nói chuyện của họ mà tối sầm mặt, tâm tình rất tốt khẽ cong môi, bí mật nhẹ hôn lên môi Cố Hàm Ninh.
Vì đường