
c, một luồng ánh sáng chói mắt từ trong hộp phát ra. Tướng quân Thiết Hãn
vẻ tự hào xen lẫn đắc ý nói: “Đây là viên ngọc minh châu ngàn năm khó gặp, do
ngư dân ngẫu nhiên tìm thấy trong bụng con trai khổng lồ ở sâu dưới đáy biển
Tinh Nguyệt. Treo nó lên giữa điện, nó sẽ tỏa sáng rạng rỡ, không kém ban ngày
là mấy!”.
Tử Ly mỉm cười, nhìn viên
minh châu, ánh mắt sáng lên kinh ngạc: “Một báu vật như thế, An quốc quả thực
rất có lòng!”.
Mục Thân vương thấy vậy,
lòng không phục. Thì ra Ly vương là người hám của! Đợi lát nữa lễ vật của Khởi
quốc dâng lên, báu vật kia e lập tức lu mờ! Ông ta vỗ tay, một bóng người từ
bên ngoài đại điện tiến vào, toàn thân trùm trong lần áo choàng rộng. Mục Thân
vương cười ha hả: “Khởi quốc chúng tôi cũng dâng tặng ngọc minh châu. Tâu bệ
hạ, bản vương mang đến một viên minh châu sáng nhất thảo nguyên!”.
Lời vừa dứt, một người
trong sứ đoàn Khởi quốc bước ra, lật áo choàng. Thì ra là một đại mỹ nhân! Thân
hình nàng thanh mảnh yểu điệu, mái tóc được kết thành những bím nhỏ xíu, buông
dài tới gót chân, bay nhè nhẹ, làm cho vóc dáng tú mỹ của nàng càng thướt tha.
Một tấm voan trắng che mặt nàng, chỉ lộ đôi mắt sóng sánh long lanh, ánh sáng
rực rỡ trong đại điện chiếu vào càng xán lạn choáng ngợp, mê ly. Tử Ly giật
mình, chấn động, đôi mắt này quá giống mắt A La!
Mục Thân vương lại vỗ
tay, bên ngoài điện lại tràn vào một bầy con gái toàn thân tha thướt trong lần
xiêm y mỏng tang sặc sỡ, miệng ngân nga giai điệu bay bổng, tay nhịp nhàng gõ
trống. Thân hình mỹ nhân vừa lắc, những lớp lụa mỏng trên người từng phiến từng
phiến rơi xuống. Nàng vươn người múa, như đóa hoa tươi bừng nở, cánh hoa tầng
tầng lộ ra. Mỹ nhân liên tục xoay người, cả thân hình như đóa hoa nở dần liên
tục bay về phía Tử Ly. Khi đến cách chàng hai trượng, tiếng trống dừng lại,
cũng là lúc tấm thân tuyệt mỹ của nàng phục xuống, chiếc váy xòe ra như đóa
hoa, tấm thân nõn nà run run. Đón hoa đã nở hết, chỉ đợi Tử Ly đến hái.
Tân khách ngây ra nhìn,
dường như lòng đều khao khát muốn chạy đến ôm nàng. Lưu Giám cũng ngơ ngẩn,
không ngờ đất thảo nguyên thô mộc lại nở được đóa hoa diễm kiều như vậy!
Mỹ nhân từ từ ngẩng đầu,
chiếc khăn choàng rơi xuống, lộ ra một khuôn mặt hoàn mỹ không tỳ vết. Tử Ly
nhìn đăm đăm vào đôi mắt đó, giống thật! A La, trên thế giới này vẫn còn đôi
mắt tương tự mắt muội sao, chàng nhìn đến ngơ ngẩn.
Lưu Giám ngồi bên dưới
cũng nhận ra đôi mắt kia rất giống mắt A La, lòng xúc động, mỉm cười hướng về
mỹ nhân nâng cao ly rượu.
Mục Thân vương rất hài
lòng, đặc biệt là hài lòng với biểu hiện của Ly vương và Thanh vương Lưu Giám!
Cung nhân ho nhẹ một
tiếng nhắc nhở. Tử Ly định thần trở lại, cất tiếng cười sang sảng: “Minh châu
thế này, mỹ nhân thế này! Mỹ nhân này đặt tên là Minh Châu!”.
“Bệ hạ thánh minh, mỹ
nhân chính là Minh Châu, là Minh Châu công chúa Khởi quốc!”.
Tử Ly kinh ngạc, đưa một
công chúa đến để cầu thân? Muốn hòa hảo hay là muốn mê hoặc ta? Chàng vẫn mỉm
cười: “Vạn dặm xa nhà, một mình ở lại Ninh quốc, chỉ e khiến công chúa buồn
tủi, ngọc Minh Châu sẽ vướng bụi, quả nhân không nỡ”.
Minh Châu ngẩng đầu nhìn
vị hoàng đế trẻ tuổi, lại nhìn Thanh vương ngồi một bên đang mỉm cười nhìn
nàng. Nàng cười e lệ, cúi đầu thật thấp.
“Công chúa bình thân!”.
Tử Ly nhẹ nhàng nói.
Minh Châu nhỏ nhẹ tạ ơn,
vịn vào tay cung nữ đứng lên. Không biết do múa nhiều quỳ lâu hay là cố ý, chân
nàng mềm mềm, người lảo đảo. Lưu Giám cau mày.
Minh Châu dựa vào cung
nữ, dịu dàng nói: “Minh Châu từ nhỏ đã một lòng ngưỡng mộ Ninh quốc phồn vinh.
Bệ hạ lẽ nào không muốn để Minh Châu toại nguyện?”. Giọng nói đã có vẻ tủi
thân.
Tử Ly nhìn Lưu Giám, ánh
mắt sáng lên của cựu thái tử khi nhìn Minh Châu không lọt qua mắt chàng. Tử Ly
cười: “Đã vậy, Minh Châu công chúa sẽ ban cho Thanh vương Ninh quốc làm chính
phi, không biết có làm công chúa tủi thân không”.
Mục Thân vương mỉm cười:
“Mọi việc xin do bệ hạ định liệu!”.
Lưu Giám thất thần, không
biết là mừng hay là sợ, là hận hay là khen, đành quỳ phục tạ ơn. Chàng thấy đôi
mắt Minh Châu giống A La, cảm thấy có thể làm Tử Ly động lòng, không ngờ trong
chớp mắt Tử Ly lại đem tặng cho chàng. Nghĩ đến Thanh Lôi một lòng mong muốn làm
chính phi của chàng. Hai người đã bàn đợi vài hôm nữa sẽ mời vương thượng hạ
chỉ để nàng toại nguyện. Không ngờ Tử Ly lại đưa đến công chúa này, lại là công
chúa Khởi quốc - nước có dã tâm lớn nhất bốn nước. Tử Ly giúp chàng hay hại
chàng, hắn có ý đồ gì? Lưu Giám vừa tiếp sứ thần các nước trong đầu vừa suy
nghĩ rất lung.
Sau đó, Trần quốc, Hạ
quốc đều dâng lễ vật, Tử Ly điềm nhiên tiếp nhận, tay vỗ nhẹ, âm nhạc nổi lên,
khắp điện tưng bừng tiếng nhạc, rộn ràng điệu múa.
Mọi người vui vẻ chuyện
trò, không khí mỗi lúc càng thêm hòa hợp, không ai để ý Thành Tư Duyệt đã ra
khỏi bàn tiệc từ lúc nào.
Sở Nam nâng ly hướng về
Lưu Giác: “Bình Nam vương mưu dũng song toàn, bản vương xin kính một ly!”.
Lưu Giác mỉm cười, “Vương
tử Sở Nam có thể đâm ta một nhát kiếm, võ nghệ quả