
ết cha con An
Thanh vương đang ở trong đại điện, bản thân mình lại không vào được, trong lúc
cấp bách lại sinh mưu trí, kéo Tiểu Ngọc đi mua pháo tép và pháo hoa. Chàng vừa
đốt, bách tính hoan hô, cũng đua nhau đốt pháo, quảng trường bên ngoài tiếng
pháo chấn động, Tử Ly nghe thấy, miệng cười rạng rỡ.
Lý tướng nhân cơ hội đó
bước ra khỏi hàng, cung kính nói: “Bách tính cũng biết vương thượng là bậc minh
quân thánh chúa, đó là tiếng reo mừng phát ra từ đáy lòng!”.
Tử Ly lòng vui khấp khởi,
thảo nào các đế vương đều thích nuôi mấy nịnh thần, thảo nào địa vị Lý tướng
bao năm vẫn vững như bàn thạch, lời ông ta nói quả nhiên rất dễ nghe. Lưu Anh
lại đốt các loại pháo hoa, trong đó có một loại chỉ có Ô y kỵ biết đó là tín
hiệu. Lưu Giác mắt liếc ra ngoài, bất chợt nhìn thấy tín hiệu đó. Tín hiệu này
là của riêng Thanh tổ, có nghĩa là phía tây có cấp nạn. Phía tây Phong thành ư?
Không thể, ba cổng thành đều có trọng binh, cứ coi có kẻ gây rối cũng không đến
lượt Thanh tổ Ô y kỵ đứng ra bảo vệ vương phủ, huống hồ vương phủ ở phía đông
thành. Lẽ nào... là phía tây vương cung, ngự hoa viên? Lưu Giác đột nhiên ý
thức được, đây là Lưu Anh dùng tín hiệu của Thanh tổ báo với chàng A La đang ở
ngự hoa viên.
Tim chàng đập dữ dội,
người ở trong đại điện không thể bỏ đi, lòng sốt ruột như cào. Cuối cùng nghe
đến thị cung đọc danh sách sắc phong dài lê thê, tiếp theo là tân vương tiếp
nhận bái kiến của phi tần cùng nội quyến quan viên. Bá quan lui ra, nội quyến
của những người có phẩm cấp do hoàng hậu dẫn đầu đi vào Kim điện.
Tử Ly điềm nhiên ngồi
trên ngai, nhìn Cố Thiên Lâm khoan thai bước vào trong điện. Chàng không thể
không thừa nhận, hoàng hậu của chàng thực ra vô cùng xinh đẹp. Mắt nhìn Cố
Thiên Lâm, lòng chàng lại bay về ngôi điện bên cạnh Ngọc Long cung.
Ra khỏi Kim điện, Lưu
Giác nhìn về hướng tây, pháo hoa vẫn chưa tan hết, trong không trung vẫn còn lờ
mờ làn khói lam tím nhạt. Chàng ngẫm nghĩ, dựa vào trí nhớ nhanh chóng lẩn vào
ngự hoa viên.
Còn chưa thấy người đã
nghe tiếng thị cung hổn hển kêu lên: “Mau mau tìm người! Khi đại lễ hoàn tất,
vương thượng không thấy người thì làm thế nào?”. Lời chưa dứt đã thấy tiếng
chân dồn dập tản ra xung quanh, có người đã chạy vào ngự hoa viên.
Chàng thầm nghĩ, chắc
chắn bọn họ đang tìm A La. Nàng ấy đã vô sự rồi sao? A La, nàng thật thông minh
biết trốn trong ngự hoa viên. Chàng lẩn ra một phía, vận khinh công vòng qua
bọn họ, lát sau đã đứng ở chỗ phát ra pháo hiệu. Ở đây bốn bề tĩnh lặng, chàng
bồn chồn khẽ gọi: “A La, nàng ở đây phải không? A La!”.
A La đang tim đập chân
run trốn trong bụi cây, nhìn ra ngoài qua kẽ lá. Nàng vẫn chưa hiểu chuyện gì, mấy
nàng hầu đó luôn mồm gọi nàng là nương nương, khiến nàng hốt hoảng. Có chuyện
gì xảy ra rồi sao? Nàng không lấy Tử Ly, không ở trong vương cung. Chưa bao giờ
nàng nhớ Lưu Giác đến thế, chỉ muốn được gặp lại chàng, lòng nàng chỉ nhớ đến
chàng. Lúc này A La mới hiểu, tình cảm của nàng đối với Lưu Giác đã quá sâu
nặng. Mỗi phút chờ đợi đều như lửa đốt, cảm thấy thời gian trôi quá chậm, chờ
đến gần tuyệt vọng, đột nhiên nghe thấy tiếng Lưu Giác, nàng thảng thốt, dường
như họ đã cách biệt cả một thế giới, bỗng thất thần ngây người.
Lưu Giác gọi hai tiếng,
không thấy ai trả lời, càng thấp thỏm, lại khẽ gọi: “A La, nàng có ở đây không?
Là nàng phải không?”.
Nàng muốn gọi chàng,
nhưng lại như không thể lên tiếng, trong lúc bối rối làm động cành cây. Lưu
Giác mắt lóe sáng, nhảy vọt lại, rẽ khóm lá, A La đang ngồi co ro nhìn chàng,
đôi mắt to thảng thốt tội nghiệp, toàn thân dính đất và vụn cỏ, mắt ngấn nước,
môi run run. Lưu Giác lòng đau nhói, chìa tay nói: “Là ta đây, nào ra đi, A
La”.
A La sực tỉnh, vừa bò vừa
lăn từ trong bụi ra, lao vào lòng chàng òa khóc, Lưu Giác xiết chặt nàng, vỗ
về: “Đừng khóc, đây là vương cung! Đừng lên tiếng!”.
A La vùi mặt vào ngực
chàng, cố nén tiếng khóc. Lưu Giác thấy người nàng run bần bật, chàng xót xa,
càng ôm nàng chặt hơn, tai lắng nghe động tĩnh xung quanh. Một hồi lâu sau, A
La mới trấn tĩnh lại, nghẹn ngào: “Cung nữ đó gọi thiếp là nương nương, thiếp
rất sợ, Lưu Giác, thiếp sợ lắm! Có chuyện gì thế?”.
Lưu Giác không trả lời,
kéo nàng ra một chút, ngắm nhìn, người không sao, chàng thở phào, lại xiết nàng
vào lòng, Tử Ly bảo cung nữ gọi A La như thế, nghĩa là nàng đã được đưa vào
hoàng lăng, nàng chỉ có thể là hoàng phi của Tử Ly, chuyện này chàng biết trả
lời ra sao!
Cánh tay chàng khỏe mạnh
là thế, vồng ngực chàng ấm áp là thế. A La thì thầm: “Đưa thiếp đi đi, thiếp
không ở trong cung, vừa vào cung cả người thiếp đã khó chịu. Ở đây chỗ nào cũng
mưu kế, thiếp không thích”.
Lời A La như nhát dao
rạch tim chàng làm hai, đau nhói: “A La, bây giờ ta không thể đưa nàng đi!”.
“Tại sao?”.
“Bởi vì nàng đã là hoàng
phi của Tử Ly, ta không thể đưa nàng đi!”. Cuối cùng Lưu Giác khó nhọc nói ra.
A La chấn động, vừa tỉnh
lại sao đã trở thành vợ bé của Tử Ly? Nàng nghi hoặc nhìn Lưu Giác, mắt đầy băn
khoăn: “Thiếp chưa đồng ý