
một cái ghế ra phía trước, ngồi xuống. – Mình hỏi cậu, rốt cuộc là tại sao cậu muốn sinh đứa bé? Tại sao lại
muốn kết hôn?
Đồ Nhiễm ngẫm nghĩ một cách nghiêm túc:
-
Vì sự sinh sôi của nhân loại, vì sự ổn định của xã hội, tuy mình chỉ có
thể cống hiến một chút sức lực nhỏ nhoi, nhưng mình vẫn rất tự hào.
Chu Tiểu Toàn đập bộp lên cánh tay cô:
- Toàn đánh trống lảng, mình nghe mãi mà chẳng thấy chữ yêu nào, hai
người cũng vẫn có nền tảng tình cảm đấy chứ hả, hai người… ít nhất cũng
có cảm giác kiểu như: chỉ lấy người như anh thôi đấy chứ hả?
Đồ Nhiễm ra chiều ngẫm nghĩ:
- Trừ mình ra, có lẽ không còn ai mang thai đứa con của anh ấy đâu, mình
không lấy anh ấy thì ai lấy, anh ấy không lấy mình thì lấy ai, mua một
tặng một, được cả trâu lẫn nghé, thật đáng đồng tiền bát gạo.
Chu Tiểu Toàn lay lay cô:
- Cậu nghiêm túc một tí thì sẽ chết à? Cậu cứ ba cà chớp như thế này cho
ai xem? Nếu anh ta không đồng ý, cậu nói xem cậu định thế nào, hả?
Chuyện này cậu có thể trông chờ vào vận may à? Hả?
Không đối phó lại được với cô nàng, Đồ Nhiễm rúc vào trong chăn, lí nhí:
- Thì nhân cơ hội kiểm tra luôn còn gì? Nếu anh ấy không đồng ý, mình cũng đành từ bỏ.
Chu Tiểu Toàn sững người, cảm nhận được có điều gì không ổn, nhưng đầu óc không vận hành kịp, cô vẫn nói:
- Nếu anh ta không đồng ý thì cậu làm thế nào?
Đồ Nhiễm cười cười:
- Chả làm thế nào. Chuyện này nếu mình và anh ấy không thể tìm được tiếng nói chung thì sau này gặp nhau cũng đi đường vòng, từ nay về sau không
ai liên quan đến ai. – Nói rồi cô lại giấu mặt vào trong chăn, ủ rũ nói. – Mệt rồi, để mình ngủ một lát.
Cảm thấy không thể moi được sự
thật từ phía Đồ Nhiễm, Chu Tiểu Toàn định đổi phương án, tranh thủ lúc
nào nói chuyện với chú rể tương lai, xem hai người họ rốt cuộc suy nghĩ
thế nào. Đáng tiếc, Lục Trình Vũ đợt này bận tối tăm mặt mũi, căn bản
không có thời gian nói chuyện.
Bệnh viện xếp ca trực cho anh đến tận một ngày trước khi đi, trong thời gian đó, nếu bệnh nhân do anh phụ trách xảy ra chuyện gì cũng vẫn phải tăng ca. Bác sĩ chủ nhiệm khoa
hướng dẫn anh tính tình hiền lành, có lòng nhắc nhở:
- Tranh thủ lúc sắp đi, phải để cho cậu luyện tập thêm về lâm sàng, nếu không một
năm sau trở về, gan bé đi, tay cứng lại, sao có thể làm chủ con dao?
Huống chi đây lại là ý của Hà Lão.
“Hà Lão” là cây đa cây đề
trong lĩnh vực tim mạch của tỉnh, Lục Trình Vũ may mắn được ông nhận làm đệ tử. Do thanh danh nức tiếng, lại thêm tuổi đã cao, không giống mấy
thầy hướng dẫn khác bận rộn xin vốn đầu tư hay đóng cửa nghiên cứu khoa
học, ông lão lại thường xuyên xuất hiện ở các buổi khám bệnh chuyên gia
hay hội chẩn đặc biệt, hoặc mỗi tuần một, hai lần đi kiểm tra phòng
bệnh, chịu trách nhiệm giải quyết một số nghi vấn khó giải.
Mỗi
lần ông lão đi thăm bệnh, sau lưng chắc chắn sẽ có nguyên một đoàn quạ
trắng kéo theo, từ giáo sư cho tới thực tập sinh, từ bác sĩ chủ nhiệm
tới y tá, bệnh nhân, người nhà, không ai không ăn mặc chỉnh tề, nín thở
im lặng. Chăn gối trên giường bệnh xếp vuông như cục gạch, sàn nhà được
lau bóng loáng, in những hình bóng vội vàng.
Mấy bác sĩ trẻ vẻ
mặt căng thẳng, sợ nhất vị tiên sinh này đột ngột hỏi, không phải là vì
câu hỏi hóc búa, mà do ông chưa từng bỏ qua bất kỳ một sự lưỡng lự nào
trong câu trả lời, chỉ cần có nửa điểm do dự, nhất định ông sẽ hỏi cho
đến cùng, đủ mọi ngóc ngách, không chừa một đường lui.
Ông già
từ trước tới nay làm việc chặt chẽ nhưng lại không nghiêm khắc. Biết
được điều đó, Lục Trình Vũ không giống các học trò khác, từ sáng tới tối tất bậc chạy việc vặt cho thầy, cũng không chạy ngược chạy xuôi để đăng ký được đề tài tốt, dẫn đến hy sinh thời gian học lâm sàng.
Không dưới một lần, anh đã nghe ông già cằn nhằn:
- Làm bác sĩ mà không đi lâm sàng, cả ngày ru rú trong phòng thí nghiệm,
thế chẳng hóa ra là chuyên gia thí nghiệm à. Học lên tiến sĩ chính là để làm bác sĩ chủ trị, hay là bác sĩ phó chủ nhiệm, kết quả thì sao, tay
cứng đờ ra, đến một khúc ruột thừa cũng cắt không đúng cách thì làm sao
khám nổi bệnh cho người ta, coi bệnh nhân là chuột bạch chắc. Đó đâu
phải là nhân viên y tế mà rõ ràng là Triệu Quát[6'> nước Triệu, cậu có
biết Triệu Quát không?
[6'> Triệu Quát là con của tướng quân
Triệu Xa nước Triệu, học binh pháp từ nhỏ, luôn cho rằng trong thiên hạ
không ai bì được với mình. Nhưng khi được phong làm tướng, thực sự cầm
binh lại yếu kém, vô dụng, dẫn đến thất bại. Từ đó thành ngữ Trung Quốc
có câu “đánh trận giấy”, chỉ những người chỉ biết lý thuyết suông mà
không có kinh nghiệm thực tế.
Lại có cậu học trò từ nhỏ đã không thích lịch sử, bị ông đuổi về mở sách sử ra đọc, lúc này mới hiểu được
lai lịch uyên thâm của điển tích đánh trận trên giấy. Năm xưa, Lục Trình Vũ cũng đã từng trải qua như vậy.
Nhớ hồi đó, vào những lúc rỗi rãi hiếm hoi sau những giờ học nặng nề, sức trẻ bừng bừng, anh luôn có
thể tỉnh táo mà tìm ra được mục tiêu cuộc đời, dù đang trong thời kỳ vui duyên nồng cũng không quên nhiệm vụ. Khi đó thực sự cũng còn trẻ, chỉ
biết c