
nhiều khách hàng cho em nhé, loại không thích giở trò sàm sỡ
lắm ấy.
Anh nói:
- Độ đó hơi cao. – Rồi lại bổ sung
ngay. – Sàm sỡ, vốn là thói xấu đã ăn vào máu đàn ông, không dễ dàng
khắc phục như mấy thói hư tật xấu thông thường đâu.
Đồ Nhiễm vừa chải tóc gọn gàng vừa nhìn anh:
- Vậy anh cho rằng thói xấu ăn vào máu phụ nữ là gì?
Anh nghĩ một lúc:
- Quá ỷ lại vào tình cảm. Với người thân, với bạn bè, đặc biệt là thứ
tình cảm mà người khác giới đem lại dù chỉ kéo dài một đêm, và cả một số sự hư vô khác khiến đàn ông không thể nào tin cậy được.
Binh
đến tướng chặn, không chút sơ hở, vừa lộ ra trên bề mặt lại vừa dìm sâu
xuống dưới, ghê gớm, độc ác lại khiến người ta chẳng thể nào moi ra
nhược điểm, phải bình tĩnh đến thế nào mới có thể không lãng phí bất kỳ
một từ, một chữ không cần thiết nào. Đồ Nhiễm không nói gì, chỉnh trang
xong bèn đẩy cửa phòng ra ngoài, dường như chẳng muốn nhìn anh thêm một
cái.
Giận rồi.
Lục Trình Vũ dựa vào đầu giường vẩn vơ
suy đoán, có lẽ chiếc ga giường hơi bẩn đã ảnh hưởng đến tâm trạng của
cô, nếu biết tối nay lại đặc sắc thế, chắc chắn anh đã dọn dẹp nhà cửa
từ trước. Hoặc giả những lời anh vừa nói hơi gai góc, nhưng cũng là hùa
theo ý cô mà thôi. Hay là chê công lực anh không đủ mạnh, nên mới bỏ đi
vội vàng như thế? Không đủ à, vừa rồi kêu gào lên như con mèo ranh bị bỏ đói, sung sướng, ngất ngây, nhìn thế nào cũng thấy không giống đang giả vờ.
Nếu thật sự là vì lý do cuối cùng, anh thừa nhận mình hoàn toàn không thể chấp nhận được.
- Tạm biệt. – Trước khi cánh cửa khép lại, Đồ Nhiễm nhẹ nhàng thể hiện một chút lịch sự.
Tạm biệt, sau khi chia tay, hy vọng không còn gặp lại.
²²
Đồ Nhiễm đã từng quyết tâm sau này không gặp lại Lục Trình Vũ nữa, nhưng
bây giờ lại phải dâng vận mệnh của mình lên cho anh ta cân đo đong đếm,
cảm giác này chẳng khác gì bị người ta đưa tay bóp chẹt cổ họng.
Trong mấy ngày đợi câu trả lời, thỉnh thoảng ý nghĩ muốn từ bỏ lại manh nha nảy mầm trong đầu cô.
Càng ngày cô càng nghén kinh khủng, từ sợ lạnh, thèm ngủ, đến dần dần không
ngửi được dù chỉ một chút xíu mùi dầu mỡ, cuối cùng ngay cả mùi dầu gội
đầu thường dùng cũng khiến cô nôn khan liên hồi. Cô cảm thấy cứ chịu
đựng mãi cũng không ổn, lại bực mình bà Vương Vĩ Lệ suốt ngày làu nhàu
ép buộc, vì thế bèn viện cớ đi công tác, quơ theo vài bộ quần áo chạy
tới ở nhờ nhà Chu Tiểu Toàn.
Chu Tiểu Toàn sống một mình trong
căn phòng hai phòng ngủ một phòng khách, nói là của hồi môn do bố mẹ tài trợ. Đồ Nhiễm xin nghỉ ốm mấy ngày, cả ngày nằm bẹp trên cái sofa
giường trong phòng làm việc nhà Chu Tiểu Toàn.
Những ngày Đồ
Nhiễm dọn đến, Chu Tiểu Toàn phải sống trong đau khổ, Một là vì Đồ Nhiễm kín như bưng, nhất định không tiết lộ tác giả của cái thai là ai, khiến ruột gan cô nàng cồn cào như lửa đốt, tính tò mò đã bị đè nén tới mức
chỉ chực nổ tung. Hai là cô nàng không thể ăn uống ngon lành, thỏa thích như trước nữa, bởi khứu giác của Đồ Nhiễm đã trở nên nhạy bén một cách
dị thường, cách hai cánh cửa vẫn ngửi được mùi dầu mỡ, mùi hạt tiêu, mùi xì dầu, sau đó không ngừng nôn ọe.
Chu Tiểu Toàn ăn cháo loãng
với Đồ Nhiễm hai ngày, cháo trắng không được cho thêm thứ gì, chỉ rắc
vài hạt muối trắng. Đến tối, bụng cô nàng đói meo, sôi ùng ục, vội cuống cuồng xuống lầu ăn hàng rong. Đồ Nhiễm đứng phía sau rít lên yếu ớt:
- Trước khi vào nhà nhớ xỉa răng sạch sẽ, một chút cũng không được mang về.
Chu Tiểu Toàn ngoái lại cười:
- Cô gái đối diện nhà chúng ta cũng có rồi, nhưng có thấy người ta õng ẹo như cậu đâu, mà người ta cũng thuộc diện mảnh dẻ, yếu ớt, cành vàng lá
ngọc đấy nhé, vác cái bụng to tướng mà vẫn tay xách nách mang đi chợ.
Đồ Nhiễm hỏi:
- Nhà đối diện có người ở rồi à? Chẳng phải vẫn luôn để trống sao?
Chu Tiểu Toàn nói:
- Mới có hai vợ chồng dọn đến, anh chồng đẹp trai lắm, rất tốt với vợ,
chỉ có điều bận rộn, luôn để cô vợ đi chợ một mình. Bố đứa bé nhà cậu
sau này sẽ không thế đấy chứ?
Biết cô nàng đang định dò la, Đồ Nhiễm chẳng thèm bận tâm, quay người bỏ vào phòng làm việc.
Chu Tiểu Toàn ăn uống no nê, trên đường phố gió lạnh thổi vù vù, cuối cùng
gọi một cốc trà súc miệng rồi mới về nhà. Đến dưới lầu, điện thoại trong túi bỗng réo rắt ầm ĩ, giọng Đồ Nhiễm ngân nga một làn điệu dân gian:
“Anh hai ơi, đừng đi nhé, cho chúng em nhòm một cái nào…” Lần đầu nghe
thấy bài này, Chu Tiểu Toàn cười suýt tắt thở.
Cô ấn điện thoại, vừa alô đã nghe giọng một người đàn ông nói:
- Đồ Nhiễm, anh đây.
Đầu óc Chu Tiểu Toàn phản ứng linh hoạt, nhưng thói quen ăn nói lại không tốt, tốc độ nói nhanh, tốc tồng tộc tuôn ra hết:
- Em là Chu Tiểu Toàn, cầm nhầm điện thoại của Đồ Nhiễm, anh có chuyện gì không? Lát nữa em bảo nó gọi lại cho anh. À, em phát hiện ra giọng anh
trong điện thoại nghe rất…. rất là nam tính nhé!
Anh ta không đếm xỉa gì đến cô mà hỏi luôn:
- Đồ Nhiễm đâu?
Chu Tiểu Toàn ngẩng đầu nhìn lên ban công, một bóng người khuất trong bóng đêm, trong tay là một đốm sáng đỏ nhàn nhạt, bèn nói:
- Đang hút thuốc trên ban công nhà em.
Người