
cũng chẳng còn chỗ nào để đi, bà già bèn dựa vào giường ngồi, không nén nổi nước mắt.
Đồ Nhiễm cũng cảm thấy chán nản, tâm trạng vui vẻ của mấy ngày hôm nay
thoắt trở nên trống rỗng. Có thể thấy, nuôi con đúng là chẳng có ý nghĩa lý gì, đẻ đấy, nuôi đấy, mấy chục năm vùn vụt trôi, đến cuối cùng chỉ
còn lại nỗi oán trách khôn nguôi.
Cô biết bà Vương Vĩ Lệ là
người không giữ được gì trong bụng, luôn miệng oán thán bà ngoại, nhưng
còn cô, âm thầm oán trách mẹ trong lòng, về bản chất chẳng có gì khác
biệt, chẳng qua giả tạo hơn, chỉ để duy trì hòa bình bên ngoài mà thôi.
Năm đó, Đồ Nhiễm vào học trường trung học nghề một cách miễn cưỡng. Sau đó, các học sinh có thành tích tốt muốn thi vào đại học, cô được khích lệ
bèn bắt đầu dốc sức học hành, nghênh chiến kỳ thi đại học. Đã như vậy mà về nhà cũng không dám nói, sau này trong nhà mua xe, dọn đến căn nhà to hơn, cô mới thu hết can đảm nói dự định của mình cho bố nghe, cuối cùng được phê chuẩn.
Nhưng kiến thức ba môn Toán, Lý, Hóa của cô
hổng nhiều, những gì được học so với trình độ của trường trung học bình
thường không biết thấp hơn bao nhiêu lần, nếu chỉ dựa vào tự học thì
hiệu quả rất thấp. Vì yêu quý sự nỗ lực và cố chấp của con gái, ông Đồ
liền tới trước cửa hiệu sách Tân Hoa, kéo một cậu sinh viên đại học về
ôn luyện cho cô.
Thời đó, sinh viên dạy thêm có mốt đi tìm việc
như vậy. Dắt chiếc xe đạp cũ đợi trước cửa nhà sách, ôm bảng điểm, thẻ
sinh viên, giấy khen, bằng khen các loại, trên ghi đông xe đạp treo một
tấm biển bằng bìa các tông viết “đại học XXX, dạy kèm Toán, Lý, Hóa cho
học sinh cấp ba”, vân vân.
Lục Trình Vũ đang độ tuổi hai mươi, môi đỏ răng trắng, nổi bật giữa đám đông như một cây bạch dương nhỏ vừa nhú lá non.
Đương nhiên, ông Đồ cũng không nông cạn như vậy, thoạt tiên ông chú ý tới
chiếc xe đạp cà tàng bên cạnh cậu thanh niên này, sau đó là cách ăn mặc
của cậu ta, sạch sẽ, gọn gàng. Xung quanh tấp nập người qua kẻ lại,
nhưng cậu ta vẫn cầm quyển sách chuyên ngành ngồi trên bậc thềm đọc miệt mài, vẻ mặt điềm nhiên, phảng phất chút khí chất thân phàm giữa chợ
lòng thanh tịnh. Cuối cùng ông nhìn tên trường viết trên tấm bìa giấy,
duyệt, chính là cậu ta.
Ông Đồ đưa cậu gia sư đến trước cửa nhà, chàng trai đưa tay về phía Đồ Nhiễm nói:
- Chào em, anh là Lục Trình Vũ.
Ông Đồ vội vàng đế thêm:
- Đây là thầy Lục, sinh viên giỏi trường Đồng Tế.
Mười bảy tuổi, Đồ Nhiễm vẫn còn là cô gái đang vùng vẫy trong giai đoạn
thanh xuân nhiều phiền muộn, hormone dồi dào, ở trường người cô tiếp xúc đa phần đều là con gái, vì thế suy nghĩ vô cùng phong phú, lúc thì nghĩ tuổi tác không chênh nhau là mấy mà mình chẳng tài giỏi bằng một nửa
người ta, lúc thì thấy đối phương làm việc điềm tĩnh, lại oán trách bản
thân lóng ngóng, vụng về, không biết ăn nói… Sau đó nghĩ ngợi vẩn vơ một hồi càng khiến tâm tư rối loạn, cuối cùng đành đỏ mặt cúi đầu trước
cửa, quên cả chào thầy.
Khi mới gặp nhau, không khí có phần kỳ quặc, sau đó cũng chẳng tốt hơn là bao.
Đó là chuỗi ngày u ám nhất trong thời kỳ trưởng thành của Đồ Nhiễm, cũng
là trải nghiệm khó chịu và không có chút cảm giác thành công nào nhất
trong cuộc đời Lục Trình Vũ. Mỗi lần học mà không làm được bài, hoặc
không lĩnh hội được cách giảng giải của chàng gia sư trẻ, Đồ Nhiễm lại
chán chường, ủ dột, thoạt tiên là không nén được tiếng khóc thút thít,
tới khi nhìn thấy vẻ mặt lúng túng, bối rối lại sợ hãi muôn phần của đối phương, cô nàng không kìm chế được mà òa lên khóc.
Khóc xong, cô lại cắm mặt vào quyển sách, cứ quanh đi quẩn lại, ngày nào cũng thế.
Cô học rất khổ sở, anh dạy cũng chật vật.
May mà nỗ lực không uổng công, khổ cực rồi cũng qua, Đồ Nhiễm thi đỗ vào
một chuyên ngành hạng hai của một trường đại học hạng hai. Sau bữa tiệc
cảm ơn, hai thầy trò cũng chia tay từ đó. Chính trong ngày hôm đó, bước
ra khỏi nhà họ Đồ, Lục Trình Vũ ngẩng đầu nhìn bầu trời xanh thẳm phía
trên, cảm thấy mình như vừa sống lại. Sắp đến ngày xuất ngoại, Lục Trình Vũ sắp xếp kín mít lịch trình của mấy ngày cuối cùng, trong đó anh tranh thủ thời gian cùng Đồ Nhiễm đi khám
thai. Trên màn hình, hạt đậu kia đã to ra, bên cạnh có thêm hai đốm
sáng, một trên một dưới, như hai bàn tay đang không ngừng khua khoắng,
hoạt bát, sinh động, khiến người ta không thể không chấp nhận hiện thực.
Còn mấy ngày nữa là tới ngày mời khách khứa uống rượu mừng.
Vốn không định tổ chức lễ cưới, nhưng bố Lục Trình Vũ đã nói:
- Bố chỉ có một đứa con trai là con, kết hôn là chuyện đại sự, đâu thể âm thầm, lén lút được, con nói không có thời gian, sợ phiền phức, vậy thì
làm đơn giản thôi, chỉ mời mấy người họ hàng, bạn bè bình thường hay qua lại là được.
Phía nhà gái lại chẳng có khách khứa gì, sức khỏe
Đồ Nhiễm không thích hợp, lại ngại đi rêu rao nên chỉ mời người nhà và
bạn bè thân. Phía Lục Trình Vũ lại có vài vị tai to mặt lớn, nếu đã tổ
chức tiệc thì không thể không thông báo cho giáo sư hướng dẫn. Ông cụ đã già không tới được, nhưng lãnh đạo, đồng nghiệp, đồng môn trong viện
đều biết, trừ nhữ