
rọng nam khinh nữ.
Nếu nói người có tư tưởng này, thì ông già nhà anh quyết không nhường vị
trí ấy cho ai, vừa nhìn thấy thằng cháu trai là vui không kể xiết, mấy
đêm liền không ngủ, trằn trọc, băn khoăn đặt cho thằng bé hai cái tên,
tên khai sinh là “Lục Thừa Tông”, tên ở nhà là “Đá Cuội”.
Đồ Nhiễm nằm trên giường, nghe vậy rất lâu không lên tiếng, đợi mọi người về hết rồi cô mới nói:
- Đá với chả đấm, nghe như thằng Tý, thằng Tèo[6'> ấy. Lục Thừa Tông[7'>, sao không gọi là Lục Nối Dõi, Lục Thừa Kế đi cho xong.
(6) Nguyên văn là “Cẩu thặng” (con chó con), một tên gọi dân dã mà trước
đây người Trung Quốc thường dùng để đặt cho các em bé với quan niệm đặt
tên xấu dễ nuôi.
(7) Thừa Tông có nghĩ là nối dõi tông đường.
Dạo này tính tình cô rất kỳ cục, có lẽ do suy giảm progesterone[8'> và estrogen[9'>, dẫn đến chứng trầm cảm nhẹ sau sinh.
(8) Là một trong những loại hormon kích thích và điều hoà nhiều chức năng
của cơ thể. Progesterone có vai trò trong việc duy trì thai kỳ, giúp cơ
thể người phụ nữ chuẩn bị sẵn sàng cho sự thụ thai, mang thai và điều
hoà chu kỳ kinh nguyệt hằng tháng.
(9) Một loại hormon do các cơ quan sinh dục nữ tiết ra.
Ngay cả lần đầu tiên nhìn thấy con mình, biểu hiện của cô cũng rất khác người.
Hôm đó cô tỉnh lại, nói muốn nhìn con, anh bế đứa bé tới, cô chỉ liếc một cái:
- Đứa bé gì thế này, xấu quá, không tưởng tượng nổi là nó lại chui từ
bụng em ra. – Cô lại ngước mắt lên nhìn anh. – Giống anh lắm, xấu hệt
như nhau.
Ông nội thằng cu vội nói:
- Con trai bố không xấu, cháu bố cũng không xấu, đều đẹp cả.
Cô không nói gì, cũng chẳng đếm xỉa đến ai, cứ thẫn thờ nằm trên giường.
Lục Trình Vũ khá lo lắng, anh nghi ngờ cô vẫn chưa chuẩn bị đầy đủ tâm lý
đón chào sự ra đời của một sinh mệnh mới. Nhưng một ngày sau, anh rút
lại ý kiến này.
Sau khi tan làm, anh vội vã đi từ bờ bên kia
sang, thấy nữ hộ sinh đang dạy cô cách cho con bú. Cô ôm con trước ngực, tư thế hơi lóng ngóng, vụng về, nhưng vẻ mặt lại trang nghiêm và dịu
dàng, như thể biến thành một người hoàn toàn khác.
Anh không muốn làm phiền, bèn đứng ở cửa một lúc, nhưng bị cô nhìn thấy. Ngay trước mặt cô hộ sinh, cô nói:
- Nhìn trộm hả, ánh mắt kiểu gì thế kia?
Cô hộ sinh là người trực ban tối hôm đó, trước đó chưa từng gặp anh, nghe
Đồ Nhiễm nói vậy, cô ta bèn ngoảnh lại nhìn anh với vẻ sợ hãi và khinh
bỉ.
Anh đành giải thích:
- Tôi là bố đứa bé.
Lúc này cô hộ sinh mới cười cười, giao em bé cho họ rồi ra khỏi phòng.
Đồ Nhiễm có phần mất tự nhiên, kéo vạt áo xuống:
- Anh cũng đi ra ngoài đi.
Lục Trình Vũ không đồng ý:
- Hồi trước có phải là chưa từng nhìn đâu, em thử lại xem, anh xem xem tư thế của em có đúng không?
Cô lắc đầu:
- Không được, anh mà ở đây thì em mặc kệ cho nó đói.
Anh nhìn cô:
- Giờ là lúc nào rồi, em lại suy nghĩ kiểu quái gở gì vậy?
Cô đỏ mặt, ôm đứa bé vào lòng, chỉ hơi vén áo lên một chút.
Lục Trình Vũ nhìn một lúc, bất chợt cảm thấy như vậy thật sự không ổn, bèn quay người đi ra ngoài cửa đợi.
Cô châm chọc anh từ phía sau:
- Không biết là suy nghĩ của ai mới quái gở, mới bẩn thỉu đây? – Rồi cô lại nói. – Anh nhìn người khác cho con bú cũng thế à?
Anh đáp:
- Anh không phải là bác sĩ khoa Sản, cho nên về mặt lý thuyết thì gần như không có những cơ hội thế này.
Cô hầm hừ:
- Thực tế và lý thuyết luôn có sai lệch, tim chẳng phải cũng ở vị trí đó sao?
Lục Trình Vũ bước ra ngoài, khép cửa lại:
- Không cãi lý với em nữa, càng nói càng vớ vẩn.
Mới đợi một lúc ở bên ngoài, anh đã thấy nhớ nhung thằng nhóc con vô cùng.
Mấy ngày liền, trừ lúc trong ca mổ không được suy nghĩ nhiều, còn lại
lúc ăn cơm anh nhớ, đi đường cũng nhớ, ngủ cũng nằm mơ thấy thằng cún
con biết gọi “bố ơi”, buổi sáng tỉnh giấc lập tức thấy lòng phơi phới.
Dù không tắc đường thì từ chỗ làm tới đây cũng phải mất hơn 40 phút, nhưng bây giờ anh không kịp tính toán nhiều như vậy, chỉ cần rảnh rỗi một
chút là anh chỉ ước sao mình có cánh để bay. Vì thế mấy ngày nay, trừ
những tình huống khẩn cấp ra, ca trực đêm anh đều đổi hết, gần như ngày
nào cũng tới một lần, không màng ăn uống, luận văn và sách vở cũng dẹp
sang một bên, chỉ muốn ôm con trai vào lòng, dù là cả đêm phải thay tã
cho nó cũng can tâm tình nguyện.
Lục Thừa Tông đã ngủ say từ lâu, không biết mình đang bị một người đàn ông bế trên tay say sưa ngắm
nghía. Thường những lúc này, mẹ thằng bé sẽ cảm thấy người đàn ông này
tuyệt đối si tình, bởi vì ánh mắt anh hết sức dịu dàng và quyến luyến,
đúng thật là mầm tình bén rễ nhổ chẳng lên.
Lục Trình Vũ lặng lẽ ngắm con trai hồi lâu, rồi bỗng buông ra một câu:
- Trông con trai anh này, mày dài chớm tai, sống mũi thẳng tắp, mẹ kiếp, sao mà đẹp giai thế.
Đồ Nhiễm ngồi trên giường nghiêng đầu nhìn hai bố con. Cô đã quá quen
thuộc với cảnh tượng này. Cô cảm thấy mắt nhìn của mấy người đó rất kỳ
quặc, bởi vì tướng mạo của Đá Cuội đã bị cô xếp vào diện xấu xí, vẹo vọ
một cách không thương tiếc, hơn thế, cô còn thường xuyên lo lắng.
Vì thế lúc này, cô nói với bố thằng bé:
- Anh không thấy mắt mũ