
nh, nhất định là
Quan Dĩnh, vì thế hôn mãi hôn mãi, anh ta bèn nói: “Em xem, anh vẫn còn
cảm xúc với em, anh vẫn rất thích em.”
Người con gái ấy ngẩng đầu lên từ trong lòng anh, anh ta lại nhìn thấy Tô Mạt, rất rõ ràng, người anh ta ôm hôn, là Tô Mạt.
Anh ta giật mình tỉnh giấc, dường như hơi ấm và mùi hương bên người vẫn còn vương vấn. Anh ta nằm trên giường nghĩ ngợi rất lâu, cũng không biết
đang nghĩ điều gì, chỉ nhớ khi cô xuất hiện trong giấc mơ của anh ta, mẹ kiếp, sao mà đẹp thế.
Ngày nào Lôi Viễn cũng nhìn lịch, ngày Quan Dĩnh trở về càng lúc càng gần.
Mỗi ngày, anh ta lại thầm mong ngóng nhận được điện thoại của Tô Mạt, nhưng cô như đã tan biến vào không khí, vừa không trả quần áo vừa không liên
lạc với anh ta.
Anh ta đợi rất lâu, cuối cùng trong một lúc không thể kìm chế được, đã chủ động gọi điện cho cô, bảo cô văn phòng anh ta
cho vé đi khu vui chơi nhân dịp Tết Dương lịch, anh ta không dùng đến,
hỏi cô có muốn không, nếu muốn thì nhân dịp cuối tuần, thời tiết đẹp,
đưa con bé đi chơi.
Tô Mạt suy nghĩ một lúc rồi đồng ý, lại hỏi bao giờ tới lấy vé.
Lôi Viễn nói, cô không cần phải mất công đến, hôm đó tôi ra ngoài có việc, tiện đường sẽ mang tới cho cô.
Sau đó họ hẹn nơi gặp nhau.
Con bé đã lớn thêm, biết nói biết cười, biết đi biết chạy, tuy thỉnh thoảng lại ngã oạch một cái, nhưng trông thần sắc rất tốt. Tô Mạt trong cũng
không tệ, mặt mũi hồng hào.
©STENT
Tô Mạt bảo anh ta, tôi
ly hôn rồi, ly hôn theo thoả thuận, nhà anh ta đưa hai mươi vạn tệ, tám
vạn tiền nuôi dưỡng còn lại vẫn còn nợ.
Lôi Viễn cười cười, cô nhanh nhẹn thật, tôi còn đang định giới thiệu luật sư mới cho cô.
Tô Mạt hỏi, sao lại giới thiệu luật sư cho tôi? Anh chính là luật sư còn gì?
Lôi Viễn cười cười không đáp.
Tô Mạt nói, anh ta vốn không kiếm đâu được nhiều tiền như thế, sau đó bố
chồng tôi giấu gia đình lén lút đưa cho tôi một ít, ông bảo không thể để con bé thiệt thòi.
Lôi Viễn gật đầu, cũng coi như ông cụ có lòng.
Nói xong chuyện ly hôn, cả hai không còn chuyện gì để nói, Lôi Viễn bình
thường cũng được coi là nhanh mồm nhanh miệng, giờ nghĩ nát óc cũng
không biết nên nói gì. Cũng may bên cạnh có đứa bé thỉnh thoảng lại gặp
vấn đề gì, thu hút sự chú ý của họ, nên không thấy gượng gạo lắm.
Hôm đó, anh ta đưa vé cho cô, còn mình thì đương nhiên không ra về, Tô Mạt
cũng không hỏi nhiều, ba người chơi ở khu vui chơi nguyên một ngày, anh
ta không có thêm hành vi nào vượt quá giới hạn nữa, mọi thứ đều hài hoà, tự nhiên.
Chỉ có điều, khi lấy điện thoại ra xem, ánh mắt chạm
phải ngày tháng trên màn hình, anh ta bất chợt thoáng ngẩn ngơ, ngón tay cũng không kìm nén được mà xiết chặt thân máy, tựa như đang chơi kéo
co, đầu dây này là tất cả hồi ức đẹp đẽ thực tế, còn bên kia là những
cảm xúc mong đợi ngọt ngào, nhất thời bất phân thắng bại.
Buổi tối về đến nhà lại nhận được điện thoại, lần này là Lục Trình Vũ gọi.
Lôi Viễn cầm điện thoại, lưỡng lự một thoáng.
- Đúng lúc, có chuyện này đang đau đầu đây.
Lục Trình Vũ hỏi:
- Chuyện gì?
Lôi Viễn nói:
- Quan Dĩnh gọi điện thoại về, bảo muốn kết hôn với tôi.
Lục Trình Vũ nói:
- Chuyện tốt mà đau đầu cái gì?
Lôi Viễn thở dài:
- Xa cách bao lâu, cũng không biết là có thể giống như trước được hay không, tình cảm của cô ấy thật kỳ lạ.
- Đàn ông đàn anh nghĩ gì mà lắm thế. – Lục Trình Vũ cười. – Hồi trước
thích người ta thế, giờ lại muốn làm bộ làm tịch đây. Mau quyết định đi, tốt cho tất cả mọi người.
Lôi Viễn ngẫm nghĩ:
- Tôi hỏi
cậu nhé, ban đầu sao cậu lại bỏ Lý Sơ Hạ? Tôi cứ nghĩ mãi mà không ra.
Nhưng mấy chuyện kiểu này thật rắc rối, cứ dính đến phụ nữ là rắc rối,
cậu chỉ bảo cho tôi ít kinh nghiệm xem nào.
Lục Trình Vũ trầm ngâm một lúc rồi mới nói:
- Cứ chỉ mải nói chuyện của cậu thôi, tôi còn chưa nói chuyện của tôi
nữa. – Anh ngừng lại một lúc, trong tiếng cười. – Mau chúc mừng tôi đi,
tôi có con trai rồi.
Lôi Viễn sửng sốt:
- Nhanh thế cơ à? – Sau đó cười nói. – Tôi bảo nhé, hiếm khi thấy cậu gọi điện cho tôi, hóa ra là giễu võ dương oai hả.
Lục Trình Vũ cười:
- Không nhanh, sắp Tết đến nơi rồi, không đẻ là rắc rối to.
Hai người cười nói một hồi, Lôi Viễn bèn quên luôn chuyện của mình, anh ta cười hể hả:
- Bao giờ tôi cũng đẻ một thằng cu nhỉ, tội gì mà phải nhịn?
Lục Trình Vũ nói:
- Đẻ được con gái thì hãy liên lạc với đây, thằng cu thì miễn.
Lôi Viễn cười anh:
- Tôi phát hiện ra cậu cũng có tí tư tưởng trọng nam khinh nữ đấy nhé.
Lục Trình Vũ vội nói:
- Không, tuyệt đối không có.
Gần đây, anh nói ra câu này đã thành phản xạ, toàn bộ là do mẹ thằng cu cứ
chẳng có chuyện gì là lại hỏi anh có phải thích con trai hơn con gái
không.
Anh cảm thấy suy nghĩ của phụ nữ luôn ngoắt ngoéo một cách kỳ cục, con trai thì đã đẻ rồi, lại còn hỏi có phải thích con gái hơn
không. Chẳng lẽ anh trả lời là anh thích con trai hơn thì cô lại nhét
đứa bé vào bụng để đẻ lại lần nữa, nhất định phải sinh ra đứa con anh
không thích cô mới hài lòng?
Huống chi, từ trước tới giờ anh chưa bao giờ cảm thấy mình đã thể hiện tư tưởng t