XtGem Forum catalog
Đừng Nhân Danh Tình Yêu

Đừng Nhân Danh Tình Yêu

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 324714

Bình chọn: 8.5.00/10/471 lượt.

Vũ liếc điện thoại, nói giờ cho cô, tiện đó hai người trò chuyện đôi câu, loanh quanh quanh chuyện công

việc. Thoáng chốc, tay cô đã trống không, anh đã lẳng lặng dịch sang một bên không chút dấu vết.

Lý Sơ Hạ định thần, tim thắt lại, lập tức im lặng.

Ánh sáng trước mắt biến mất, điện thoại hết pin, đứng trong bóng tối, bên cạnh chỉ còn tiếng thở khe khẽ của người kia.

Không biết là qua bao lâu, mới nghe thấy bên ngoài có người hét lên:

- Người bên trong chú ý, bây giờ chúng tôi thử cạy cửa ra trước.

Sau đó bên ngoài có tiếng binh binh, chẳng bao lâu sau, từng tia sáng chói loà nhọc nhằng len dần qua khe cửa.

Trước khi ánh sáng xua tan mọi bóng tối, Lý Sơ Hạ bỗng hạ giọng hỏi:

- Nếu lần trước em không đề nghị chia tay, chúng ta… có thể đi tới cuối cùng được không?

Cô vừa dứt lời, cửa thang máy bị người ta ra sức nạy ra, kêu loảng xoảng,

mọi người bên ngoài vứt dụng cụ trên tay xuống, xúc động, oán trách,

mừng rỡ đan xen.

Trong những âm thanh hỗn tạp, cô nghe được câu trả lời.

Anh đứng phía sau cô nói ra câu trả lời, mắt cô ươn ướt, trong ánh nắng chiều gay gắt, cô không khỏi đưa tay lên che mắt.

Bên ngoài có người đưa tay kéo cô ra, chiếc áo blouse trắng trên người cọ

vào lớp bụi ở cửa, để lại hai vệt đen gần đầu gối. Cô khom người phủi

bụi, khi đứng thẳng lên, anh đang đi trên lầu, chẳng bao lâu sau, bóng

dáng quen thuộc đã biến mất sau góc rẽ của cầu thang bộ.

Buổi tối tan làm, Lục Trình Vũ lái xe qua sông.

Ban đêm, anh đang sửa bài luận trên máy tính thì cửa sổ MSN bật sáng, là

tin nhắn của Lôi Viễn, bảo anh nhận file đính kèm. Anh cũng không nhìn

kỹ mà nhấn nút nhận luôn, sau khi tải về, trên màn hình hiện ra một bức

ảnh, là hình chụp Lý Sơ Hạ trong tiệc cưới, cô mặc chiếc váy dài hở vai

màu đỏ, đuôi váy quét đất, thướt tha, yểu điệu, vô cùng xinh đẹp.

Anh liếc một cái, lập tức tắt đi.

Đúng lúc Đồ Nhiễm đi ngang qua phía sau anh, như nhìn thấy, mà lại như

không. Cô không nói không rằng, đi tới giường tháo giày, lặng lẽ chui

vào chăn. Anh đánh vật với bài luận một lúc nữa rồi mới gập laptop lại.

Khi anh trèo lên giường, cô vẫn chưa ngủ. Cơ thể hai người vừa tiếp xúc với nhau, cô liền từ từ nằm nghiêng sang một bên. Anh thử nhẹ nhàng ôm cô

từ phía sau, cô cũng không đẩy anh ra. Cứ nằm như thế một lúc, anh mới

nói:

- Hôm nay anh bị kẹt trong thang máy gần một tiếng đồng hồ.

Cô ừ một tiếng rồi hỏi:

- Lúc ấy có sợ không?

Anh không trả lời, chỉ nói:

- Sau này em cũng ít đi thang máy thôi, đi thang bộ vừa phải để tập luyện cơ thể, ngộ nhỡ kẹt bên trong thì rất nguy hiểm.

Cô lại ừ, không nói gì thêm. Căn phòng yên tĩnh, cả hai dần chìm vào giấc ngủ.

Tối muộn, Lôi Viễn ở nhà nhàm chán, bèn gửi bức ảnh tới trêu Lục Trình Vũ,

không ngờ cái thằng nhãi này chẳng thèm phản ứng gì, cũng chẳng nói câu

nào.

Càng lúc anh ta càng chán, định gọi điện cho cô bồ nhỏ mới

quen hôm trước nói nhăng nói cuội vài câu, ấn số rồi lại nhanh chóng tắt đi.

Cô bạn gái này cũng chỉ mới hơn hai mươi. Có lúc anh ta

không thích quen với phụ nữ bằng tuổi, anh ta cảm thấy trái tim họ rất

ngoắt ngoéo, qua lại với nhau cũng không rõ ràng, nếu không phải là rất

thích, thì tiếp xúc sẽ khó khăn, giữa hai bên luôn có sự đề phòng nhất

định, không có tinh thần yêu đương.

Cô bạn mới này của anh ta

không tệ, mọi thứ đều mới mẻ, chủ trương tận hưởng lạc thú trước mắt vui hôm nay không cần biết ngày mai.

Điều không ổn duy nhất là quá

nhiều sức sống, đêm không ngủ, suốt ngày tụ bạ hộp đêm với đám bạn lêu

lổng mà ban ngày vẫn có thể đi học, đi làm như bình thường.

Lôi

Viễn theo cô em ấy điên cuồng phóng túng mấy ngày, sống rất tuỳ tiện,

nhưng lâu dài thì không đủ sức theo, không chịu nổi. Sáng hôm sau nằm

bẹp trên giường không dậy nổi, rã rời chẳng khác nào xài thuốc lắc, đầu

óc mụ mẫm, cuối cùng đành thở dài một câu, đúng là tuổi tác không chừa

một ai.

Mặt khác, càng phóng túng lại càng trống rỗng, dần dần

cũng thấy chán chường, lại muốn trở về với quỹ đạo thông thường. Đôi khi trên đường, nhìn thấy những đôi vợ chồng trẻ trạc tuổi trạc tuổi mình

dẫn theo con nhỏ, hoặc cười nói, hoặc đấu khẩu, hoặc vội vàng, hớt hải,

anh ta bỗng cảm thấy đây mới là những ngày tháng dành cho con người, mới là cuộc sống.

Lôi Viễn bất giác lại nhớ tới Tô Mạt, tò mò không

biết dạo này cô thế nào, con bé gửi ai trông, đã hoà giải hay đã ly hôn? Nghĩ tới nghĩ lui, anh ta lại lôi điện thoại ra, nhìn thời gian đã mười một giờ đêm, anh ta thừ người nhìn màn hình một lúc, rồi lại đặt điện

thoại trên bàn.

Mấy hôm sau, anh ta tình cờ đi công chuyện gần

nhà Tô Mạt, lúc xong việc cũng vừa tới giờ tan tầm, bèn đỗ xe ở cửa tiểu khu. Sau khi hút một điếu thuốc, anh ta thấy Tô Mạt bế con đi từ xa

tới.

Bước tới gần, như nhận ra xe của anh ta, cô bèn liếc nhìn qua phía này hai lần.

Lôi Viễn hạ cửa xe xuống.

- Hi, trùng hợp quá.

Tô Mạt hỏi anh ta:

- Sao anh lại ở đây?

Anh ta đáp:

- Tôi vừa làm xong công chuyện ở đây, đang định về.

Tô Mạt gật đầu:

- Vậy tôi lên lầu trước.

Vai cô đeo một cái túi to, bế con trên eo, trê