
Buổi tiệc sắp bắt đầu.
Khi đi xuống, Đồ Nhiễm nhìn thấy Lục Trình Vũ và một chàng thanh niên trẻ
bên cạnh anh. Người thanh niên đó cô không quen, anh ta cứ lẩm bẩm bên
tai chồng cô mãi, không biết nói gì mà khi thấy cô đi tới, anh ta chẳng
thèm chào hỏi mà nghiêm nghị quan sát cô mấy lượt từ đầu tới cuối, sau
đó đi sang bên cạnh.
MC mời cô dâu – chú rể cùng lên sân khấu.
Không thể phủ nhận, hôm nay Lục Trình Vũ ăn mặc thật khiến người ta lóa mắt.
Bình thường khi Đồ Nhiễm gặp anh, lúc thì anh khoác chiếc blouse trắng,
cúc áo cài kín mít từ đầu đến chân, khi thì khoác đại một cái áo khoác
hoặc áo lông vũ bên ngoài áo sơ mi, ngoài việc gọn gàng, sạch sẽ ra, anh không hề cầu kỳ. Nói ra thì cô rất ghét những gã đàn ông ăn mặc điệu
đà, làm thơ trên trang phục, cô chê họ thiếu nam tính.
Đồ Nhiễm
còn để ý thấy, trước khi lên sân khấu, anh đặt khẽ bông hoa lụa màu đỏ
to tướng có hai chữ tân lang lên trên bàn, cô cảm thấy như vậy rất tốt,
nếu không sẽ phí phạm cả bộ complet đen thẳng thớm, phẳng phiu, gọn
gàng, phóng khoáng.
Nhưng khi đứng đối diện nhau, Đồ Nhiễm mới
nhìn ra ngay cả cà vạt anh cũng không thắt, cổ áo sơ mi trắng hơi mở, để lộ ra một nửa đoạn xương quai xanh. So ra thì vì trang điểm quá trịnh
trọng mà cô lại biến thành một con ngốc.
Lục Trình Vũ cũng cảm
thấy cô gái này trang điểm hơi kỳ cục, không biết có phải do ánh đèn
không mà nhìn đi nhìn lại vẫn thấy như thể một nửa mặt màu trắng, còn
nửa kia lại trắng bệch, giống như đang mang một chiếc mặt nạ không đủ
tinh xảo trên mặt.
MC bảo hai người trao nhẫn, nhẫn của Đồ Nhiễm
quả thực quá rộng, đeo vào ngón tay rơi liên tiếp hai lần. Khi cô cúi
xuống tìm nhẫn, Lục Trình Vũ liền cảm thấy lớp phấn trên mặt cô rào rào
rơi xuống, tựa như ánh nắng rọi vào nơi tăm tối, khiến bụi đất tung bay.
Anh khom người giúp cô nhặt nhẫn lên, khách khứa bên dưới hò reo, nói chủ
rể phải quỳ một chân xuống đeo nhẫn cho cô dâu, như thế mới đủ thành ý.
Trong lòng Đồ Nhiễm thoáng chút mong chờ, ai ngờ người trước mặt nửa
cười nửa không nhìn cô nói, trước khi kết hôn đã thể hiện thành ý, bây
giờ chỉ cần hôn một cái là được.
Mọi người vỗ tay hò reo ầm ĩ,
trái tim Đồ Nhiễm cũng rối bời theo. Lục Trình Vũ cúi đầu chầm chậm bước tới, trong ký ức của cả hai, họ chưa bao giờ gần gũi đến thế. Đèn đóm
sáng choang, nội tâm bừng tỉnh, mái tóc ngắn đen dày khiến ánh mắt anh
càng thêm sâu thẳm, cô thậm chí có thể nhìn thấy bóng của sống mũi anh
in trên gò má mình.
Hơi thở nóng hổi lướt nhẹ qua tai cô, anh cúi đầu thì thầm:
- Nhẫn hơi rộng.
Lục Trình Vũ không hôn cô, với những người đứng dưới, góc độ này vừa vặn là một góc chết, giống như diễn viên đóng phim, có tư thế nhưng không có
sự tiếp xúc da thịt. Biểu hiện của người đàn ông này vừa dịu dàng vừa
phong độ, anh lại một lần nữa nói vào tai cô:
- Phải hơn một vạn tệ đấy, hay là em cầm đi trả lại, cũng kiếm được thêm một chút để trả tiền nhà.
Đồ Nhiễm thoáng sững sờ, toàn bộ sự chú ý đều bị anh thu hút, cô không hề
để ý, vì đáp ứng mong muốn của mọi người phía dưới mà tay MC vớ vẩn đã
gí cái micro chết tiệt vào sát họ. Sau đó trong loa vang lên tiếng của
một kẻ ngốc:
- Đắt thế cơ à? Anh nhớ đưa lại biên lai cho em đấy.
Trên dưới sân khấu đều im bặt, Đồ Nhiễm sực tỉnh, mặt đỏ lựng, may mà trang
điểm đậm nên người khác cũng không nhìn ra được. Cô ưỡn thẳng lưng, coi
như không có gì xảy ra.
²²
Khi bữa tiệc sắp kết thúc,
khách khứa lục tục ra về, cô dâu – chú rể đứng trong đại sảnh tiễn khách kiêm làm phông nền cho người ta chụp ảnh. Tiếng bấm máy lách cách, ánh
đèn chớp nháy hoa cả mắt, một cô gái trẻ bước tới, cười với Đồ Nhiễm:
- Cô dâu xinh quá.
Rõ ràng là một câu nói xã giao, nhưng lại phải xem phát ra từ mồm ai. Đồ
Nhiễm thấy cô gái này đủ tiêu chuẩn thanh tú, trong lòng thấy rất thoải
mái, đang định nói cảm ơn thì người ta đã đi tới trước mặt chú rể, lại
nghe thấy cô ta nói với chú rể:
- Hôm nay anh rất đẹp trai, thật đấy.
Chu Tiểu Toàn cũng đứng bên cạnh nhìn, cô nàng cảm thấy con người này thị
lực không tốt, nếu không đã đứng gần như vậy rồi, sao còn phải gí sát
mắt vào người chú rể. Nhất thời không nhịn được, cô hỏi nhỏ:
- Cô ả kia là ai thế?
Cười suốt cả buổi tối, mặt Đồ Nhiễm đã cứng đờ:
- Mình cũng không biết.
Chu Tiểu Toàn lại bắt đầu huênh hoang:
- Cô ta nói hai câu, nhưng trọng tâm là ở câu thứ hai.
Đồ Nhiễm không nói gì.
Chu Tiểu Toàn tiếp tục thêm dầu vào lửa:
- Kìa kìa, cậu trông chồng cậu nói chuyện với cô ả kìa, gương mặt kia muốn ngọt ngào cỡ nào cũng có kìa.
Bình thường Lục Trình Vũ nói cười thận trọng, lúc này lại thể hiện rất đỗi dịu dàng. Đồ Nhiễm lườm Chu Tiểu Toàn, hạ giọng nói:
- Người ta là mỹ nhân, ai thấy mỹ nhân mà lòng chẳng ngọt ngào.
Nói tới đây, bỗng có một cậu nhóc chạy tới chụp hình cho hai người kìa.
Chu Tiểu Toàn hấm hứ:
- Đâu chỉ là ngọt ngào, đong đưa thì có, úi giời, cậu nhìn lại vẻ ngấy
tận cổ kia kìa. – Cô lấy vai huých Đồ Nhiễm. – Cậu mau tới đó, ra dáng
chính thất cho ả ta một bài học đi.
Đồ Nhiễm lầm bầm rủa:
- Cậu