
ười:
- Hồi đó bố em còn nhận xét bộ phim này, bố bảo phụ nữ nếu không đủ đẹp,
đàn ông nếu không đủ giàu thì chắc chắn không thể thành đôi, còn bảo phụ nữ mà không đẹp thì sẽ mất đi rất nhiều cơ hội, cho nên phụ nữ bình
thường bắt buộc phải nỗ lực rất nhiều để nâng cao bản thân.
- Em chịu rất nhiều ảnh hưởng từ bố. – Lục Trình Vũ nhìn lên ti vi. – Cũng
không hẳn chỉ có vẻ đẹp, ví dụ như cá tính thẳng thắn, phóng khoáng, độc lập cũng đều là những đặc điểm rất có sức thu hút.
Nói rồi anh
cúi xuống nhìn, nhưng đối phương rõ ràng là không nghiêm túc lắng nghe,
chỉ mải nghiêng đầu xem ti vi, xem đến đoạn hay ho cũng bật cười khanh
khách theo, nét mặt sinh động, môi hồng căng mọng.
Anh nói khẽ:
- Pretty Woman.
Lúc này cô mới ngước mắt nhìn anh:
- Anh nói thế, hoặc là nhạo em nghèo giống cô ấy, hoặc là có chuyện cần nhờ vả em.
Anh hỏi:
- Tại sao?
- Nếu có người bỗng dưng nói những lời ngon ngọt với bạn, hoặc đối xử với bạn tốt hơn trước thì nhất định phải đề phòng, bởi vì trên đời này
không có sự trả giá và thiện ý nào là vô duyên vô cớ. – Cô ngừng lại một lúc, – Haizz, đây cũng là những gì hồi trước bố em hay càm ràm, em phát hiện ra bố hơi có xu hướng bi quan chủ nghĩa, hoặc thích chuẩn bị cho
kết quả xấu nhất.
Lục Trình Vũ vòng tay ra sau lưng ghế:
- Cho nên tính đề phòng của em hơi bị cao.
Cô đưa tay ôm cổ anh:
- Anh nói đúng lắm, có lẽ bởi vì anh với em cũng tương tự nhau.
- Không phải. – Anh chối luôn không cần suy nghĩ. – Anh rất bình thường.
Cô trừng mắt nhìn anh:
- Có lẽ anh thân thiện với một số người còn đề phòng với một số người khác?
Anh hỏi ngược lại:
- Em muốn nói gì?
Cô trầm ngâm mấy giây rồi nói lảng đi:
- Tôn Hiểu Bạch nói anh rất đạo đức giả. – Cô giả giọng anh. – Tôi và Đồ
Nhiễm có nền tảng tình cảm vững chắc… nền tảng vững chắc ở đâu ra thế?
Anh nói:
- Đấy chẳng phải là vì thanh danh của em hay sao? Người của anh, chỉ mình anh mới có quyền phê bình, đánh chó cũng phải ngó mặt chủ chứ.
Cô cấu tay anh:
- Nói rõ ra, ai là chó hả, chửi xéo người ta hả.
Anh túm lấy tay cô, cười:
- Em chẳng phải tuổi chó còn gì?
Đồ Nhiễm không chịu, rút tay về rồi lại gõ lên đầu anh, cả hai nô đùa ầm ĩ một lúc, Lục Trình Vũ đẩy cô ra:
- Đi ngủ đi, ngày mai anh phải đi làm, em cũng đừng thức khuya quá, em không ngủ thì nhóc con trong bụng cũng phải ngủ.
Cô hấm hứ:
- Anh còn nhớ em là bà bầu cơ đấy, lúc ăn cơm còn khiến em phải hút thuốc thụ động[5'> nữa.
[5'> Là hình thức hít khói thuốc không khí do những người hút thuốc phả ra, mà không trực tiếp hút thuốc lá.
Anh ngẫm nghĩ:
- Đúng là anh quên mất, thấy em và người ta tranh cãi với nhau oai phong
lẫm liệt, chẳng giống bà bầu tí nào, hôm nay em lại kết thù với người ta rồi.
Cô nhoài ra nằm lên người anh:
- Sợ gì chứ, đằng nào anh cũng đâu có thích họ.
Anh đẩy cô ra:
- Em cũng biết liệu cơm gắp mắm đấy, nhưng mà, với đứa bé trong bụng em
thì bọn họ cũng không dám nói gì em trước mặt ông già đâu.
Cô lại nhích sang ôm tay anh:
- Ý anh là nếu đứa bé không còn, thì sẽ giậu đổ bìm leo?
Anh rút tay lại, khẽ đẩy cô ra:
- Đừng nói lung tung.
Đồ Nhiễm gật đầu:
- Đúng thế mà, lần trước đứa bé không còn, anh còn hỏi em đang giở trò gì thế? Đến anh còn thế, huống hồ là bọn họ?
Anh hơi cau mày:
- Anh nói như thế bao giờ?
Thấy cô lại đang từ từ nhích sang, anh vội khuỳnh tay ra để cô cách xa mình một chút.
Cô hơi cáu:
- Làm gì mà anh cứ đẩy em ra mãi thế? Chính miệng anh nói mà cũng không nhớ à?
Lục Trình Vũ hờ hững nói:
- Lời anh đã nói sao lại không nhớ được, chắc chắn anh sẽ không nói những câu vô tâm, thiếu tính người như vậy. – Thấy cô vẫn tức tối trừng mắt
nhìn mình, anh đành nói. – Đừng có dính vào người anh như thế, em cứ cọ
vào là anh không chịu nổi đâu, lại còn không chịu giải quyết vấn đề thực tế cho anh nữa.
Đồ Nhiễm cười rinh rích, vẫn nhích tới theo ý mình, vùi mặt vào cổ anh, mấy phút sau mới chậm rãi lên tiếng:
- Thực ra… em vẫn luôn lo lắng, nếu lại xảy ra chuyện gì, thì em phải làm sao? Tối nào cũng không được ngủ ngon…
Lục Trình Vũ đưa tay nhẹ nhàng vuốt ve bụng cô:
- Thả lỏng ra, đừng nghĩ ngợi nhiều, rất nhiều người có tiền sử xảy thai
tự nhiên, sau đó vẫn sinh con bình thường. Anh linh cảm lần này chắc
chắn sẽ bình yên vô sự.
Cô ngước mắt lên nhìn anh:
- Nhỡ may thì sao?
Anh lập tức nói:
- Không có nhỡ may.
Cô thở dài:
- Thôi được, để đề phòng nhỡ may, anh phải hứa với em mấy điều kiện, lập
tức cai thuốc, học cách nấu cơm cho em ăn, sau này người em phì ra thì
không được cười nhạo em, phải tự giặt giũ quần áo của mình, phải thường
xuyên dọp dẹp nhà cửa, bát đĩa ăn rồi không được chất đống không rửa
trong bồn, phải nhớ cho cá ăn, thay nước, tưới hoa, không được ăn mì ăn
liền mãi, còn nữa… – Cô nói một cách nghiêm túc. – Tuyệt đối không được
làm những việc khiến em không vui, cho dù là hiểu lầm, cũng không được
tiếp diễn.
Anh nhìn cô:
- Được!
Đồ Nhiễm lại nói:
- Anh phải nhớ kỹ đấy, những lời này thông thường em chỉ nói một lần thôi.
Anh im lặng trong giây lát, vẻ mặt trông cực