
ang điểm nhẹ, quần áo hơi
lỗi mốt, nhưng trông vẫn rất thanh tú.
Đó là nét thanh tú của
hàng lông mày hơi chau, là sự thanh tú của bờ vai mong manh, gầy guộc,
là vẻ thanh tú trong điệu bộ lóng ngóng không biết phải làm gì, là sự
thanh tú của dáng người mảnh mai lay động, tựu chung lại, rất có phong
cách.
Thấy cô từ chối, Lôi Viễn bèn nói:
- Mau nói gì đi, tối nay tôi còn có chương trình, đừng nghĩ tới nghĩ lui làm lỡ việc của tôi.
Tô Mạt cúi đầu ngẫm nghĩ, chậm rãi nói:
- Tôi định tới nhà mẹ chồng đón con, nhưng lại muốn vứt nó ở đó, không
quan tâm nữa. – Cô nói, hai bàn tay xoắn vào nhau, thoáng run rẩy.
- Lạnh à? – Lôi Viễn với tay lấy chiếc vest vắt trên lưng ghế quăng lên
người cô. – Lạnh thì mặc vào đi… Chuyện của vợ chồng cô vẫn chưa làm rõ
à? Chuyện to tát gì đâu chứ? Lâu như thế người ta có thể cưới thêm một
lần nữa rồi đấy.
Thấy nét mặt anh ta toát lên vẻ giễu cợt, Tô Mạt mím môi, chẳng nói chẳng rằng.
Lôi Viễn lại bật cười sảng khoái:
- Tôi ăn ngay nói thẳng, cô đừng để ý, có những chuyện thật sự cô phải
nhìn cho rõ một chút, là hợp hay là tan cô đều phải nhìn cho rõ, dù thế
nào vẫn cứ phải sống tiếp, hao công tốn sức tự dằn vặt thì không thoả
đáng chút nào.
Tô Mạt gật đầu:
- Những gì mọi người nói
tôi đều hiểu, nhưng mỗi lần thực hiện… tôi… mỗi lần tôi muốn từ bỏ, anh
ta lại khiến tôi cảm thấy có hy vọng, mỗi lần có một chút hy vọng, lại
bị anh ta đả kích sâu sắc. Mấy hôm nay anh ta luôn về nhà, nhưng về đến
nhà lại không thèm đếm xỉa đến tôi, như thể tôi là một bức tường đứng
chắn trước mặt anh ta, anh ta đang nghĩ cách làm thế nào để thoát khỏi
tôi.
Đợi cô kể lể xong, Lôi Viễn ngẫm nghĩ:
- Con người này, chẳng lẽ sợ cô nắm được thóp của anh ta?
Tô Mạt sững người.
Lôi Viễn nói:
- Không loại trừ khả năng anh ta sống chung với người khác ở bên ngoài,
để che đậy sự thật, nên bây giờ ngày nào anh ta cũng về nhà. Theo điều
46 Luật Hôn nhân, bên không làm sai có quyền đòi bồi thường tổn thất
trong hôn nhân, một trong những điều kiện cần là có chồng hoặc vợ sống
chung với người khác. Chồng cô thường không về nhà đã bao lâu rồi?
Khi nghe xong những lời này, lòng Tô Mạt trở nên lạnh giá, tay chân tê dại. Trước đây chỉ nghĩ rằng Đồng Thuỵ An vẫn còn chút lưu luyến với cái nhà này, vẫn còn muốn níu kéo cuộc hôn nhân này, cô chưa từng nghĩ anh ta
đang giở trò để bịt mắt cô.
Trong khoảnh khắc ấy, dường như tâm can cô đã bị người ta móc ra, chỉ để lại một khoảng trống rỗng đớn đau khó lòng chịu nổi.
Cô cố gắng hít thở, thử nhớ lại tình hình trước đây, nhưng đầu óc hỗn
loạn. Cô miễn cưỡng ghép lại những mảnh ký ức rời rạc, nhưng bức tranh
cuối cùng càng khiến người ta đau khổ.
- Tôi cũng không biết là
bao lâu nữa, trước khi tôi phát hiện ra chuyện của bọn họ, cứ dăm ba hôm anh ta lại nói phải chạy dự án làm ca đêm, mỗi tháng lại ra ngoài công
tác mấy ngày, tôi không biết, có lẽ khi đó đã bắt đầu rồi… Anh ta và
người đàn bà kia đi làm ở khu Công viên Khoa học và Kỹ thuật, hơn nữa
trường đại học mà anh ta đang học tiến sĩ lại là nơi người đàn bà đó làm việc, tôi thật ngu ngốc… bị anh ta che mắt lâu như vậy…
Cô ra sức níu chặt quần áo trên người, rất lâu sau mới cố kìm nước mắt, tỏ vẻ bình tĩnh hỏi:
- Nếu tôi kiện anh ta, có thể đòi bồi thường bao nhiêu?
- Thông thường con số khống chế là khoảng năm vạn tệ, còn đa phần là
khoảng một vạn tệ. Tôi biết có một vụ bồi thường hơn mười vạn, là vì nhà họ có đường dây, cho cơ quan công an nhập cuộc điều tra thu thập chứng
cứ, cho tới giờ tôi cũng mới chỉ nghe qua có một vụ đòi được nhiều tiền
bồi thường như thế. – Lôi Viễn thở dài. – Tôi nói thật với cô, như tình
hình của cô, đừng nói là được bồi thường, cho dù có chứng cứ đi chăng
nữa, cũng phải đề phòng đối phương phản đòn, kiện cô tội xâm phạm quyền
riêng tư, chuyện này không phải là chưa từng xảy ra. Trước đây tôi đã
nhắc nhở cô rồi, bình thường nên để ý thu thập những chứng cứ về tài sản chung, hoặc ra tay từ phía bố mẹ anh ta, viện cớ đứa con để yêu cầu anh ta nhiều hơn, nếu hai bên thoả hiệp được thì tốt, đỡ tốn công sức.
Tô Mạt cúi đầu, nước mắt lã chã:
- Trong tay anh ta chẳng có bao nhiêu tiền, cái này thì tôi biết. Thứ duy nhất đáng giá chính là căn hộ hiện đang ở, trước khi cưới nhà anh ta
trả hai mươi vạn tệ tiền cọc, anh ta bảo tôi, bố mẹ anh ta tiết kiệm cả
đời, dành dụm được chút tiền chẳng dễ dàng gì, chỉ có thể cho bằng đó.
Anh ta đề phòng tôi, có lẽ cũng sợ tôi đòi chia căn nhà với anh ta.
Lôi Viễn vừa lái xe vừa lắc đầu cảm khái:
- Về mặt này chồng cô hiểu rõ hơn cô, làm việc cũng cẩn trọng, lẽ ra cô nên cẩn thận từ sớm. Hai người quen nhau như thế nào?
- Quen hồi đại học.
Khi đó cô mười tám, anh hai mươi, lứa tuổi thanh xuân tràn trề, đem cơ thể
và trái tim đơn thuần của hai người nung chảy trong lò lửa tình yêu,
không hề chùn bước.
Tô Mạt lấy khăn giấy lau nước mắt, lặng lẽ
nhìn ra ngoài cửa sổ. Trong xe đang bật một bài hát cũ, giọng ca nam nữ
nồng nàn tha thiết: Đừng hoài nghi sự kiên quyết ban đầu và tất cả những gì đã bỏ ra