
ng đến mùi hương trái
cây thoang thoảng.
Cửa phía tây của học viện Sư Phạm là cửa thoáng nhất ở đây, đường quốc
lộ bên ngoài nằm giáp ranh với ngoại ô thành phố S, ở đó đều là vườn
trái cây san sát nhau, cho nên hiện tại trong không khí mới có mùi này.
Nhưng cửa phía tây lại gần với ký túc xá nữ nhất, cho nên Thẩm Hi mới
bảo bác tài dừng ở đường này. Nhưng coi như có gần, thì đi vào trong
cũng phải mất đến năm, sáu phút. Thẩm Hi nhìn chân của Hà Chi Châu, mặc
dù anh đi rất ổn, nhưng nếu cởi giày ra thì lập tức sẽ thấy thấy mu bàn
chân bị sưng đỏ. . . . . .
"Hà Chi Châu, để tôi cõng anh." Thẩm Hi đột nhiên ngồi xổm xuống trước mặt anh rồi quay đầu lại nói.
Hà Chi Châu cũng không thèm để ý đến Thẩm Hi, cứ thế bước đi, Thẩm Hi
giống hệt như con ếch, hết nhảy sang bên trái, lại nhảy sang bên phải,
anh đi sang đâu cô nhảy tới đó.
Hà Chi Châu gắt lên: "Thẩm Hi!"
Thẩm Hi liền quay đầu, ánh mắt đen láy, nhìn thẳng vào anh nói: "Để cho
tôi cõng anh đi, nếu không lương tâm của tôi sẽ rất cắn rứt."
Hà Chi Châu vừa tức vừa buồn cười, kết quả nhân lúc anh không để ý đã bị Thẩm Hi cưỡng chế xốc lên trên lưng rồi.
Người nhà họ Thẩm, đều có bệnh cưỡng bách sao? !
Lại nói, đây vẫn là lần đầu tiên Thẩm Hi cõng người khác, khi còn bé cô
đặc biệt muốn có một cô em gái, bởi vì có thể cõng em mình đi chơi, sau
này Thẩm Kiến Quốc liền mang về nhà một con chó con để cho cô cõng. . . . . .
Thẩm Hi khom người, đưa lưng ra nhất định phải để cho Hà Chi Châu ngoan ngoãn nghe theo.
Hai tay của Hà Chi Châu đặt lên vai của Thẩm Hi, giữ vững khoảng cách
giữa hai người, ngồi như thế này thật không thoải mái chút nào.
Thân hình bây giờ của Thẩm Hi là con trai, nên sức lực cũng dồi dào hơn, ước lượng thử "bản thân" ở trên lưng, rồi nói với Hà Chi Châu: "Không
ngờ tôi lại nhẹ như vậy." Nói xong, để chứng minh mình thật rất nhẹ,
liền bước đi thật nhanh, đi mà cứ như chạy vậy.
Hà Chi Châu bị cô rung lắc, cả thể xác và tinh thần đều bị giày vò, liền nói với Thẩm Hi: "Cô đi chậm thôi!"
"Được rồi!" Thẩm Hi sảng khoái đồng ý, đi từ từ chậm rãi, sau đó cứ đi
được ba bước, lại lui về phía sau một bước, đi ba bước, lại lui về phía
sau một bước. . . . . . Tựa như khi còn bé nhìn bà nội múa Ương ca.
(Loại hình vũ đạo dân gian lưu hành chủ yếu ở vùng nông thôn miền bắc,
có vùng còn biểu diễn câu chuyện, dùng chiêng trống đệm nhạc, có vùng
cũng biểu diễn câu chuyện nhưng giống như hình thức ca vũ kịch)
Hà Chi Châu hít sâu vào rồi mới nói: "Thẩm Hi, cô có vấn đề gì à !"
"Được rồi, ngừng!" Thẩm Hi hô lên, sau đó liền ngừng lại, khôi phục lại
như bình thường tiếp tục đi về phía trước. Hà Chi Châu xoa trán, muốn
giận nhưng lại không thể nào giận được. Anh không bao giờ nghĩ tới trong cuộc đời của mình còn có một ngày được một cô gái cõng trên lưng thế
này.
Nhưng ở trong mắt những người đi đường, cảnh tượng này lại thật đẹp, anh chàng đẹp trai cõng bạn gái đi tản bộ trên sân trường, trông thật hài
hòa , đằm thắm
Hôm nay tâm tình của Thẩm Hi thật tốt, không biết là do cảnh đêm đẹp,
hay là do các vì sao sáng rỡ lấp lánh; hay là do rốt cuộc cũng được làm
anh hùng một lần. Trong khoảng thời gian này, cô và Hà Chi Châu cùng sát vai bên nhau, giữa cô và anh đã cất giấu một bí mật mà mọi người không
hề biết, từ xa lạ dần dần trở nên quen thuộc. Cùng nhau đối mặt với mọi vấn đề, giống như cùng nhau tham gia vào cuộc hành trình thám hiểm,
cùng rơi vào cảnh khốn khó rồi lại cũng nhau chung tay giải quyết.
Mà một đường này, có rất nhiều sao làm bạn cùng bọn họ.
"Anh Hà, sau khi trở về, nhớ dùng nước nóng ngâm chân nhé." Thẩm Hi vừa cõng vừa dặn dò.
Sắc mặt của Hà Chi Châu vẫn rất trầm tĩnh, chỉ khẽ "Ừ" một tiếng.
Từ cửa tây Học viện Sư phạm đến ký túc xá số 6, cần phải đi vòng qua sân vận động, Thẩm Hi đi vào con đường nhỏ, hai bên là hai hàng cây um tùm, ở bên trong có mấy đôi yêu nhau trốn vào đó ôm hôn nhau.
Ánh trăng lúc mờ lúc tỏ, gió thổi qua những tán lá làm vang lên những tiếng sào sạt.
Hà Chi Châu được Thẩm Hi cõng, nên tầm mắt của anh cũng cao hơn, cũng dễ dàng nhìn thấy được những hình ảnh không nên thấy. Trong lòng đột nhiên lại nóng ran lên. Vào giờ phút này, anh và Thẩm Hi chặt chẽ thân mật.
Mỗi khi cô đi một bước, anh lại cảm nhận được"Bộ ngực mềm mại" dán vào
tấm lưng gầy gò của "Mình".
Hà Chi Châu liền nhắm mắt lại, nếu như bây giờ anh là một người đàn ông, trong bóng đêm như thế này, anh sẽ không ngần ngại mà phạm lỗi một lần. Một đêm hè trong lùm cây có hương hoa thoang thoảng, kiến tạo một phần
ký ức "Tim đập thình thịch" chỉ thuộc về riêng anh và cô mà thôi.
. . . . . .
Thẩm Hi đột nhiên nổi hứng ngâm nga, khúc ca hoạt bát nhẹ nhàng, hết sức đáng yêu. Hà Chi Châu nghiêm túc nghe một lát, cảm thấy cũng không tệ,
chỉ có điều sao giai điệu này lại quen thuộc như vậy chứ? Huyệt thái
dương lại giật lên đùng đùng —— đây không phải là đoạn nhạc của tập Trư
Bát Giới cõng vợ trong Tây Du ký sao?
Hà Chi Châu cố gắng điều hoàn hơi thở, đáy lòng đang nóng ran cùng triền miên lập tức tan biến hết.
"Lão