Polly po-cket
Đừng Kiêu Ngạo Như Vậy

Đừng Kiêu Ngạo Như Vậy

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323420

Bình chọn: 8.5.00/10/342 lượt.

m Dục Đường.

Thẩm Hi khó chịu chui vào trong chăn.

Một lát sau, Hầu Tử "dũng cảm" cất tiếng hỏi: "Lão đại, cậu đang khóc đấy hả?"

"Hu ——"

Thẩm Hi ở trong chăn cũng không nhịn được nữa liền bộc phát, Hầu Tử không

hỏi thì không sao, cậu ta vừa quan tâm hỏi một câu, thì cô hoàn toàn

không thể khống chế được nữa .

Mẹ nó, thật sự là lão đại sao?!!

Hầu Tử từ trên giường nhảy xuống một cái "Bộp", Tráng Hán cũng hùng hục trèo xuống giường, mặc quần đùi chạy đi bật đèn.

Không tới mười giây, cả ba người còn lại trong ký túc xá cùng đứng ở bên dưới giường của Hà Chi Châu nhìn lên. Anh nhìn tôi, tôi nhìn anh, anh đẩy

tôi, tôi đẩy anh, cuối cùng Hầu Tử run run vén chăn lên, sau đó sáu con

mắt cùng nhìn về phía người đàn ông đang gào khóc trong chăn kia không

biết phải làm sao.

Như "Một nhành hoa Lê dưới mưa" vậy. . . . . .

Có người đang thót tim lại, không biết có phải là đang đau lòng hay không??? ! Đàn ông có lệ không dễ rơi, chỉ là chưa tới mức đau lòng mà thôi. Nhưng rốt cuộc đau lòng đến mức nào thì lão đại mới có thể khóc thành như vậy?

Đèn ở phòng 921 đã bật sáng trưng. Hầu Tử, Tráng Hán, cả Lâm Dục Đường nữa

đều không nói một lời nhìn Thẩm Hi, bọn họ toàn bộ đều trầm mặc là bởi

vì thật không biết phải nói như thế nào —— làm thế nào để phá vỡ bầu

không khí quái dị này.

Nhìn thử xem, người trên giường mới từ

trong chăn thò ra ngoài, mặc dù cố gắng kìm chế để không khóc, nhưng

khuôn mặt đẹp trai như tượng bây giờ lại giống như con thỏ vừa đỏ vừa

sưng; bởi vì trốn ở trong chăn âm thầm khóc một lúc lâu nên khuôn

mặt tuấn tú cũng trở hồng rực lên; trên đôi mi dày thanh tú vẫn còn

treo vài giọt nước mắt trong suốt .

"Lão đại. . . . . ." Hầu Tử

cố gắng mở miệng, sau đó đưa mắt nhìn Tráng Hán, Tráng Hán rất hiếm khi

mới cơ trí một lần, luống cuống tay chân cầm một túi khăn giấy đi tới.

Thẩm Hi nhận lấy túi khăn giấy, không biết nói nên nói gì, đành cất tiếng chào: "Hi. . . . . ."

Hầu Tử: "Hi."

Tráng hán: "Hi. . . . . ."

"Cái đó. . . . . . Tôi có thể giải thích ——" Thẩm Hi tận lực để cho bản thân tỉnh táo lại, nhưng bởi vì càng sốt ruột thì mặt lại càng đỏ hơn. Chợt

đưa tay lên vỗ vai Hầu Tử và Tráng Hán hỏi: "Bất ngờ lắm, đúng không?"

Hầu Tử và Tráng Hán liền gật đầu như bổ củi: Con mẹ nó, thật vượt xa hẳn tưởng tượng !

Thẩm Hi lại quay đầu nhìn về phía Lâm Dục Đường. Lâm Dục Đường cũng nhìn cô, trong mắt có vài tia khó hiểu. Thẩm Hi liền nghênh mặt —— đều tại anh

cả!

Lâm Dục Đường cũng yên lặng đứng dưới, có cảm giác không thể

tin được, nhưng hình ảnh trước mắt khiến cho anh phải tin tưởng —— thời

gian trước anh còn đưa anh bạn này vào hàng ngũ kẻ địch của mình . . . . . .

Kết quả đã hoàn toàn sụp đổ rồi, thấy cái mũi đỏ bừng của người trên giường kia, anh lại nghĩ đến Thẩm Hi.

Anh lớn hơn Thẩm Hi hai tuổi, trước kia bọn họ đều ở cùng một khu, có thể

nói là anh đã nhìn thấy Thẩm Hi lớn lên từng ngày. Có một lần mẹ Thẩm ôm Thẩm Hi ra ngoài, nhìn cứ như nắm gạo nếp nho nhỏ, nhưng khi khóc lên

lại vô cùng có khí thế. Sau này đi nhà trẻ Thẩm Hi liền được trường học

chọn vào đội tuyển ca múa, huấn luyện rất vất vả, có một lần khi cô trở

về liền ôm lấy anh khóc lóc: "Đường Đường, huấn luyện thật vất vả, em

không muốn huấn luyện đâu, em cũng không muốn đạt được huy chương vàng

gì đó. . . . . ."

Sau đó, cô thật sự không tham gia vào đội tuyển của trường nữa.

Lâm Dục Đường thật sự cho rằng mình không phải là người dễ mềm lòng, nhưng

anh có một tật xấu, đó chính là rất dễ bị ánh mắt ướt đẫm làm cho rung

động, ví dụ như hiện tại. . . . . .

Mẹ nó! Anh bị điên rồi sao?

Lâm Dục Đường lần nữa tự áp chế bản thân mình nhìn thẳng vào Hà Chi

Châu, ép mình phải tỉnh táo lại. Sau đó lấy thân phận của bạn cùng phòng nhàn nhạt hỏi thăm: "Đã xảy ra chuyện gì sao?"

Xảy ra chuyện gì? Hiện tại Thẩm Hi thật có nỗi khổ không nói ra được, đầu vẫn còn vang

lên tám chữ của Hà Chi Châu rõ mồn một: "Tráng sĩ cắt tay, bảo toàn

thanh danh" . Thẩm Hi cau mày nhìn ra ngoài cửa sổ, hiện tại đi nhảy lầu vẫn còn kịp . . . . .

"Rốt cuộc là vì sao, lão đại?" Mặt của

Tráng Hán tràn đầy tò mò và quan tâm, đương nhiên hiếu kỳ so với quan

tâm vẫn nhiều hơn một chút.

Thẩm Hi âm thầm thở dài, hắng giọng

giải thích với ba anh bạn cùng phòng: "Thật ra thì chuyện là thế này,

mới vừa rồi đọc một cuốn tiểu thuyết, thấy nhân vật chính bị chết. . . . . cho nên không nén được bi thương rồi."

Hầu Tử: ". . . . . ."

Tráng Hán: ". . . . . . Được rồi, tiểu thuyết gì vậy?"

Đầu của Thẩm Hi vẫn đang bấn loạn, nên nói tiểu thuyết gì thì tốt đây?

《 Tây Du kí 》? Bọn họ khẳng định sẽ không tin;

《 Vợ trước, tổng giám đốc lạnh lùng 》? Không được!

《 Không cam lòng 》? Dường như nội dung cũng không đúng lắm. . . . . .

". . . . . . Là 《 Lang Đồ Đằng 》." Thẩm Hi rốt cuộc đã tìm ra một cái tên đáng tin.

"À, là cái này sao, tôi cũng đã xem qua rồi. Lúc ấy tôi cũng khóc như cậu

đấy." Tráng Hán kích động nói: "Có phải thấy con sói bị chết không?"

Thẩm Hi gật gật đầu như gà mổ thóc.

Tráng Hán như tìm được tri âm của mình, tr