Teya Salat
Đừng Kiêu Ngạo Như Vậy

Đừng Kiêu Ngạo Như Vậy

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323133

Bình chọn: 8.5.00/10/313 lượt.

)

Tại hà chi châu (Ở trên cồn cát)

Yểu điệu thục nữ

Quân tử hảo cầu” Không có giáo sư nào lại cự tuyệt một sinh viên muốn chủ động trả lời vấn đề

của mình đưa ra, giáo sư Vương vui mừng nhìn Lâm Dục Đường, tặng cho anh một nụ cười khích lệ cùng mong đợi.

". . . . . ."

Mà Lâm

Dục Đường lại dùng ánh mắt không thể tưởng tượng nổi nhìn sang người bên cạnh, lần đầu tiên anh cảm nhận được, thì ra lại có người vô sỉ như

thế.

Ai nói anh rất muốn đứng lên trả lời chứ? Lâm Dục Đường nhất thời tức giận nói không ra lời.

Quyết định sẽ không đứng lên.

Thẩm Hi liếc thấy Lâm Dục Đường vẫn không nhúc nhích, tại sao anh có thể phụ lòng thầy giáo, phụ lòng cô như vậy chứ. Thẩm Hi ngẫm nghĩ một chút,

rồi quyết định vỗ tay cổ vũ cho Đường Đường. Khi thấy cô là người đầu

tiên vỗ tay khích lệ muốn mượn sự thu hút của "Hà Chi Châu" một chút vì

vậy làm cho cả lớp đồng loạt vang lên tiếng vỗ tay theo, một lúc lâu vẫn chưa ngừng.

Xảo trá! Lâm Dục Đường vì tiếng vỗ tay như sấm dậy này đành phải đứng lên trả lời.

Thẩm Hi hất cằm, nghênh mặt. Ý muốn nói không cần cám ơn đâu!

Lâm Dục Đường bị buộc phải đứng lên, đầu liền thấy ong ong, cho dù có giận

đến mấy, cũng nên bình tĩnh lại để suy xét về đề mục rồi. Anh đem vấn đề PPT này nhìn qua một lần nữa, sửa sang lại ý nghĩ, bắt đầu trả lời vấn

đề phân tử chuyển động không cân bằng, cái đề mục này đích xác có rất

phiền toái, hơn nữa còn dính dáng đến cả kiến thức mới nữa. Lâm Dục

Đường vừa suy tư vừa trả lời, từ việc mật độ chuyển động hợp lại dẫn đến ổn định ngoài định mức, cuối cùng là đến tỉ suất điện trở phức tạp. . . . . .

"Rất tốt, Lâm Dục Đường. . . . . . và Hà Chi Châu, hai cậu suy nghĩ rất thấu đáo." Sau khi Lâm Dục Đường trả lời xong giáo sư

Vương liền lên tiếng tán dương, còn gộp cả "Hà Chi Châu" vào trong đó

nữa .

Gương mặt của Thẩm Hi thì rạng rỡ hẳn lên, nhưng Lâm Dục

Đường thì ngược lại, cô lấy cùi chỏ huých anh một cái rồi nói: "Biểu

hiện cũng không tệ!"

Lâm Dục Đường cười khẩy một tiếng, nhàn nhạt hỏi ngược lại: "Tôi nói muốn đứng lên trả lời lúc nào chứ?"

Thẩm Hi liền xảo biện: "Từ trong ánh mắt của cậu tôi liền nhìn ra được."

Toàn bộ tiết học này, Thẩm Hi đều quay sang gợi chuyện với Lâm Dục Đường nhưng anh đều không thèm để ý tới cô.

Đến tiết thứ ba và tiết thứ tư thì Thẩm Hi đã không ngồi yên được nữa, cô

đột nhiên cảm thấy chuyên ngành múa của mình cũng tốt vô cùng.

Trong giờ học, Thẩm Hi lại đưa một quả quýt cho Lâm Dục Đường, nhưng Lâm Dục Đường lại gắt gỏng: "Tôi không ăn!"

Thẩm Hi lại được voi đòi tiên: "Không phải vậy, giúp tôi lột vỏ ra, tôi không có móng tay."

Lâm Dục Đường nghẹn lời, thở hổn hển.

Lâm Dục Đường từ nhỏ đã là học sinh giỏi toàn diện, cha mẹ của anh cũng tha thiết hi vọng sau này lớn lên anh sẽ trở thành một thanh niên ưu tú,

trong lòng anh từ nhỏ đã có lý tưởng, có khát vọng, còn có sự dạy dỗ

nghiêm khắc của các thầy cô giáo cùng với việc tu dưỡng về đạo đức và

lối sống rất có quy tắc.

Gần đây đối với Hà Chi Châu anh lại có

định kiến quá lớn, nhưng lại không thể so đo giống như con gái được nên

chỉ có thể cố gắng nhắm mắt làm ngơ. Vậy mà lúc này, giờ phút này đối

mặt với "Hà Chi Châu" lẽ thẳng khí hùng yêu cầu như vậy, anh lại thấy

khiếp sợ khó lòng mà cự tuyệt được.

Thẩm Hi vừa ngồi ăn ngon lành quả quýt mà Lâm Dục Đường đã bóc cho mình, vừa chép bài, vì không muốn

để cho Lâm Dục Đường nhìn thấy nên lúc ghi chép cô sẽ dùng tay che

laptop lại. Vẻ mặt đầy cảnh giác như sợ người khác nhìn lén vậy.

Lâm Dục Đường thấy vậy liền nổi đóa. Từ khi lên tiểu học đến giờ anh chưa

từng gặp người nào như thế này bao giờ cả. Trong lòng thấy bức bối liền

đi ra ngoài phòng học để hóng mát, điện thoại di động bị anh nhét vào

gầm bàn.

Thẩm Hi vẫn tiếp tục chép bài rất chăm chỉ, cũng không

biết cái gì là trọng điểm, nên không thể làm gì khác hơn là dựa theo cảm giác mà chép thôi. Đột nhiên màn hình điện thoại di động của Lâm Dục

Đường ở phía dưới gầm bàn chợt sáng lên, báo hiệu có tin nhắn đến.

Cô dừng việc ghi chép lại, liếc nhìn nội dung của tin nhắn, ngay sau đó

liền cảm thấy tim khẽ nhói lên một cái, giống như vừa bị một con ong mật đốt một phát vậy.

——"Bị bệnh rồi, thật khó chịu, nhưng vẫn muốn thi, chỉ sợ thi rớt thôi."

Thẩm Hi khép sách lại, tâm tình như rớt xuống vực sâu muôn trượng.

Không bao lâu sau, Lâm Dục Đường liền quay lại. Khi cầm điện thoại di động

lên liền nhìn thấy tin nhắn mới. Nhưng không có trả lời lại, bên kia lại gửi đến một tin nhắn nữa, lần này lại là một tấm ảnh chụp bàn tay đang

truyền nước, ánh sáng dìu dịu càng làm nổi bật lên da trắng nõn. . . . . .

Thẩm Hi nhìn Lâm Dục Đường rất muốn xem thái độ của anh thế

nào, liền ghé đầu sang, Lâm Dục Đường thấy thế liền tắt ngay tin nhắn

đi.

Rồi bỗng nhiên Lâm Dục Đường quay đầu sang nhìn cô như dò hỏi.

Thẩm Hi liền trừng mắt, không chút để ý mà cất lời hỏi: "Ai vậy?"

"Một người bạn." Anh liền trả lời.

Nửa thời gian còn lại ở trên lớp, Thẩm Hi buồn chán nằm ở trên bàn học ngủ. Giáo sư Vương nhìn thấy nhưng cũng không nói năng gì