
Đến lượt anh! Không ít người quay đầu lại nhìn chằm chằm.
Tại sao mọi người lại nhìn chăm chú vào "Thẩm Hi"? Bởi vì Thẩm Hi là người
thực hiện động tác này tốt nhất cả lớp, ai cũng muốn nhìn cô để học tập, rút kinh nghiệm.
Hà Chi Châu cau mày, vẫn đứng im bất động.
Giáo sư Ôn nhắc nhở: "Thẩm Hi, bắt đầu đi."
Hà Chi Châu hít sâu một cái, thôi thì lợn chết không sợ bỏng nước sôi, cứ
làm luôn đi cho xong. Đúng lúc anh muốn chạy lấy đà thì cửa phòng luyện
múa đột nhiên bị đẩy ra.
Là Thẩm Hi “thật” tới.
Thẩm Hi
thở hồng hộc chạy tới tiếp viện, cô nhìn qua các bạn học quen thuộc bên
trong, còn có cả Hà Chi Châu nữa. Cô cười thật tươi đi tới trước mặt
giáo sư Ôn: "Giáo sư Ôn, em chào thầy. . . . . ."
Giáo sư Ôn lúng túng vươn tay: "À, chào em. Em là?"
Thẩm Hi tự giới thiệu: "Em là sinh viên của Đại học S, Hà Chi Châu."
Hà Chi Châu! ! ! ! !
Tất cả nữ sinh trong phòng vũ đạo lập tức cảm thấy nhộn nhạo trong lòng,
nhất là Hạ Duy Diệp, còn chạy nhanh tới bên cạnh "Hà Chi Châu", làm ra
vẻ quen thuộc chào hỏi.
Giáo sư Ôn đã nghe qua thành tích của Hà Chi Châu, trên mặt nở nụ cười rất thân thiết: "Bạn học Hà tới đây có việc gì vậy?"
Thẩm Hi chỉ tay về phía Hà Chi Châu nói: "Dạ, chuyện đó. . . . . . Thẩm Hi, mẹ cô tới đây rồi. . . . . ."
——**——**——
Hà Chi Châu thay lại giày rồi đi ra ngoài phòng luyện múa, Thẩm Hi đi theo sau. Trong lòng cô vô cùng xấu hổ, cố gắng âm thầm trấn an bản thân. Hà Chi Châu không hề nói một câu nào, đến khi hai người đi xuống cầu
thang, điều đầu tiên anh nói với cô là: "Cô có thể đừng xắn quần lên như thế có được không?"
Thẩm Hi nhìn xuống cái quần mình tự chế một cái, ngẩng đầu lên hỏi lại: "Không đẹp à?"
"Không." Hà Chi Châu nhìn thẳng về phía trước, cứ nhìn thấy cái quần là lại thấy khó chịu.
Thẩm Hi vội vàng ngồi xổm xuống, thả hết gấu quần ra, không xắn nữa.
Hai người tìm được một chỗ khá an tĩnh, lúc này hầu hết mọi người đều đang
có tiết học, cho nên nơi yên tĩnh nhất lại là sườn núi tình nhân của Học viện. Thẩm Hi cùng Hà Chi Châu ngồi ở đó cùng nhau tiến hành bàn bạc,
thảo luận để đưa ra phương án, quyết sách ứng phó.
Tuấn nam mỹ nữ, luôn luôn chói mắt, người nào đi ngang qua cũng phải ngoái đầu lại nhìn vài lượt.
Thời gian thoáng cái đã hơn mười giờ, Hà Chi Châu đưa Thẩm Hi về Đại học S
để học tiết thứ ba —— “Chất bán dẫn trong vật lý”. Thẩm Hi nhìn Hà Chi
Châu, tốt bụng đề nghị: "Anh thực sự không muốn đi vào sao? Nếu như anh
cảm thấy ngại thì cứ ngồi bên cạnh tôi là được."
Hà Chi Châu bỗng nhiên cười lạnh, kéo kéo khóe miệng nói: "Nếu không phải vạn bất đắc
dĩ, tôi không muốn bị người khác nghĩ rằng tôi đang đào góc tường của
anh em đâu."
Hừ hừ ~
"Nếu không phải vạn bất đắc dĩ, tôi
cũng không muốn người khác nghĩ rằng tôi đang hồng hạnh xuất tường đâu." Thẩm Hi cầm giáo trình chuyên ngành chạy nhanh về khu giảng đường.
Thẩm Hi tìm thấy phòng học xong, đứng ở bên ngoài ngó dáo dác một hồi. Sau
khi thấy Lâm Dục Đường thì lập tức vui vẻ ngồi xuống bên cạnh anh. Cô
lên tiếng chào Lâm Dục Đường, sau đó cười cười lấy một quả quýt từ trong túi ra đưa qua: "Có ăn không?"
Lâm Dục Đường thẳng thừng từ chối.
Thẩm Hi nhàm chán mở giáo trình ra, trang đầu tiên có ghi tên "Hà Chi Châu", chữ viết thanh mảnh nhưng rất rắn rỏi. Thẩm Hi bỗng nghĩ tới một câu:
"Quan quan thư cưu, tại hà chi châu"(*) .
Vào tiết học, cô nằm bò ở trên bàn học nhìn Lâm Dục Đường, mở miệng hỏi anh: "Dục Đường, giáo
sư giảng cái gì cậu đều hiểu hết hả?"
Lâm Dục Đường dằn lòng trả lời: "Cậu thật biết nói đùa, chẳng lẽ cậu nghe không hiểu?"
Thẩm Hi quay đầu qua phía bên kia: "Tôi. . . . . chỉ là thấy nhàm chán quá thôi."
Kết quả là một giây tiếp theo, một sự việc tuyệt đối không nhàm chán đột ngột phát sinh.
Trên bục giảng, giáo sư Vương đặt ra một câu hỏi khá khó khăn. Ông liên tục
gọi ba người trả lời, nhưng không một ai đưa ra được đáp án đúng. Giáo
sư Vương không muốn phải chịu thất vọng thêm nữa nên trực tiếp gọi Hà
Chi Châu trả lời, đây chỉ là biến tướng của việc công bố luôn câu trả
lời chính xác.
"Chi Châu, cho thầy biết ý kiến của em về vấn đề này."
Hà Chi Châu bị gọi đích danh, Thẩm Hi đứng lên, đại não vốn đang uể oải
lập tức tỉnh táo lại. Cô nhìn xuống đề mục ghi chữ “PPT”, chả hiểu nó là cái ký hiệu gì cả.
Thẩm Hi há miệng.
Bạn học cùng lớp
thấy nam thần "Hà Chi Châu" lên tiếng, lập tức lấy bút ra chuẩn bị sẵn
sàng, chỉ cần nghe thấy tiếng là viết xuống ngay.
Thẩm Hi đảo mắt qua rồi đảo mắt lại, cũng định nói thẳng là mình không biết, nhưng thấy ánh mắt hiền hòa đầy mong đợi của giáo sư Vương thì thực sự không nỡ
nhẫn tâm. Cô húng hắng vài cái, nhìn giáo sư Vương nói: "Vấn đề này em
đã cùng với Lâm Dục Đường thảo luận qua rồi, đáp án cũng đã nhất trí.
Vừa rồi Lâm Dục Đường nói cậu ấy rất muốn đứng lên trả lời. Vậy nên thầy để cho Lâm Dục Đường trả lời đi ạ. . . . . ."
Giáo sư Vương: "Được, Lâm Dục Đường, vậy em trả lời đi!"
(*) Là 2 câu thơ nằm bài thơ đầu tiên của Kinh Thi do Khổng Tử biên soạn:
“Quan quan thư cưu (Chim thư cưu kêu quang quác