
ặc
nguyên quần áo để tắm hay không đây? Cuối cùng Thẩm Hi vẫn không có khí tiết mà cởi quần áo ra.
Ở ký túc xá nam bồn rửa tay và phòng tắm ở liền một chỗ, mà ở chỗ bồn rửa tay lại có một cái gương thật lớn. Lúc Thẩm Hi cởi áo ra, nhịp tim tăng vọt lên hai nhịp, không tự chủ được mà ”Oa ——" lên một tiếng.
Chậc chậc, thì ra là vóc người của Hà
Chi Châu không nằm ngoài dự đoán của cô! Thẩm Hi đè nén trái tim sắp
nhảy ra khỏi lồng ngực, nhìn nửa người trên trong gườn, tầm mắt đưa từ
bả vai đến eo rồi đến chỗ quần nhỏ . . . . . .
Thật là. . . . . . làm cho người ta muốn phun máu mũi rồi ! Thẩm Hi liền che mắt lại, cuối cùng dằn lòng mà tắt phụt đèn đi, chỉ là cái xương quai xanh này, hông
mảnh mà có lực, cơ bụng hiện lên rõ ràng. . . . . . Toàn bộ đã thấm vào
trong ánh mắt cô, chui sâu vào trong đại não. Thẩm Hi liền nghĩ: nhất
định không thể để cho Lâm Dục Đường biết chuyện cô nhìn cơ thể của người con trai khác được, không những nhìn mà còn sờ soạng, xoa xoa, nắn nắn. . . . . .
Thẩm Hi tắm rửa sạch sẽ ra ngoài, tiếc nuối vì không
tìm được một lọ mỹ phẩm dưỡng da nào ngay cả nước hoa hồng cũng không
có. Đúng lúc đó lại nhìn thấy Tráng Hán đang vẽ loạn mặt ở trên mặt của
mình. Thẩm Hi liền nói với Tráng Hán: "Cho tôi một ít."
Tráng Hán liền đổ vào tay của Thẩm Hi một ít lotion làm từ lô hội, Thẩm Hi mặc dù không khích nhưng có vẫn còn hơn không. Liền thoa đều lên mặt, sau đó
vỗ vỗ để cho thấm vào da, cuối cùng là matxa theo thói quen.
Tráng Hán thấy vậy liền ngẩn tò te: "Lão đại, không nhìn ra cậu cũng rất có kinh nghiệm đấy."
Thẩm Hi liền trả lời: "Phải mát xa thì da mới hấp thu được, nếu chỉ ngoài
mặt thì không có hiệu quả đâu, hơn nữa gương mặt phải mát xa nhiều để
cho máu lưu thông, còn khiến cho mặt săn chắc lại nữa."
Tráng Hán: ". . . . . ."
Thẩm Hi liền đưa tay qua, chỉ vào phía dưới gò má của Tráng Hán: "Chô này có tuyến dịch lim-pha hay còn gọi là bạch huyết, cậu nhớ xoa bóp chỗ này
nhiều một chút."
Tráng Hán sững sờ một lát, sau đó cũng bắt đầu vỗ vỗ . . . . . .
——
Đêm khuya, ký túc xá nam của đại học S dần dần yên tĩnh lại, ở bên ký túc
xá nữ của học viện Sư Phạm cũng đang chìm vào trong giấc ngủ, duy chỉ có Hà Chi Châu hai tay ôm gối hai mắt mở chong chong.
Nằm vắt tay lên trán ngẫm nghĩ, rồi gửi tin nhắn cho Thẩm Hi ——"Cô ở bên kia như thế nào rồi?"
Không thấy cô trả lời lại, bởi vì Thẩm Hi sớm ôm chăn ngủ thiếp đi từ lâu rồi đã thế còn đá chăn hai lần nữa.
Ban đêm Hầu Tử đi vệ sinh ngang qua, liền tốt bụng đắp chăn lại cho lão đại —— Đúng là một người bạn cùng phòng tiêu chuẩn!
Ngày hôm sau, Thẩm Hi theo thói quen dậy sớm tập thể dục, mở mắt ra suy tư
một lát, lại tiếp tục nhắm mắt ngủ tiếp. Khi tỉnh lại lần nữa, cô liền
đưa mắt nhìn Lâm Dục Đường đang ngủ ở giường dưới, thấy Đường Đường vẫn
còn đang ngủ say sưa.
Thẩm Hi ngủ sớm nên dậy sớm. Hiện tại các
anh bạn cùng phòng mới vẫn còn đang ngủ, cô nhàm chán nằm ở trên giường
duỗi thẳng chân, đang muốn làm một động tác có độ khó cao"Dạng thẳng
chân trên không" thì chợt lấy tay che miệng. Trời ạ, cô đang nhìn thấy
cái gì thế này —— quần ngủ bị chống lên thật cao, dựng thành một cái
"Lều nhỏ" .
Tại sao có thể như vậy chứ? Thẩm Hi thật muốn khóc,
tay trái thì che miệng còn tay phải thì đưa ra ấn cái "Lều nhỏ" kia
xuống, kết quả càng ấn thì "Người bạn nhỏ" càng vươn cao. . . . . .
Hic hic. . . . . . Không thể thế này được! Thẩm Hi liền không chịu nổi, hai chân đá lung tung, cố thoát khỏi cảm xúc phức tạp đang. . . . . .
Lâm Dục Đường ở bên dưới đang ngủ ngon, thấy giường trên không ngừng náo
loạn, rốt cuộc liền khó chịu ngồi dậy. Anh đứng lên gõ một cái lên thành giường trên, cố gắng kìm chế bực bội để nhắc nhở: "Hà Chi Châu, tôi vẫn còn đang ngủ."
Thẩm Hi đưa đôi mắt đẫm lệ mông lung nhìn Lâm Dục Đường, sau đó liền cuộn người vào trong chăn yên lặng đưa lưng về phía anh.
Cô cũng không muốn lấy dáng vẻ như vậy mà đối mặt với Đường Đường. . . . . .
——
Hà Chi Châu cả đêm chưa ngủ nên ở viền mắt liền nổi lên một tầng vàng
nhạt, vẻ mặt cực kỳ lạnh nhạt. Bảy giờ mười lăm, anh nhận được một tin
nhắn.
Thẩm Hi gửi cho anh một bức ảnh, nhìn góc độ thì hình như
là chụp ở tư thế nằm, ảnh chụp cái "Lều nhỏ" của anh thường xuất hiện
vào lúc sáng sớm, dưới tấm ảnh là một hàng chữ đầy cảm xúc: "Hic hic
hic. . . . . . Tôi không giấu đi được. . . . . ."
Hà Chi Châu đọc xong liền muốn phát điên! Ấn mà không xẹp. . . . . .
Ấn mãi mà không xẹp này!
Ấn không xẹp thì thôi khỏi ấn!
Chẳng phải con trai sẽ cưỡng chế đè nén ham muốn gì gì đó xuống sao? Nhưng Thẩm Hi cô có phải là con trai đâu. . . . . .
Trong lòng Hà Chi Châu giống như đang có hàng vạn con ngựa gào thét chạy qua, nhưng anh vẫn giữ vẻ mặt bình tĩnh như cũ, chỉ có điều đôi mắt đen dưới hàng lông mi dày đã sớm chứa đầy vẻ uất nghẹn.
Anh cầm điện thoại di động, bấm từng chữ từng chữ gửi lại tin nhắn: "Cô đừng động tới nó."
Đừng động tới nó. . . . . . Thẩm Hi nằm ở trên giường, đôi mắt thâm trầm nhẹ nhàng chớp vài cái rồi nhắn lại: "Không được động tới