XtGem Forum catalog
Đừng Buông Tay Em

Đừng Buông Tay Em

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323581

Bình chọn: 8.00/10/358 lượt.

thật sa đọa chẳng có chút tinh thần nào cả,

hắn nhìn tôi một cái: “Em rơi từ đâu xuống vậy, đến thật đấy à?”.

“Em đến rồi”. Tôi nói rất nhẹ.

“Em bị ngốc à”. Hắn nói với tôi.

Câu nói này có gì đó vừa tỉ tê lại vừa xót thương, có sự quan tâm và rất hiền từ, tôi bật khóc, tôi nói: “Đúng là em bị ngốc”.

Câu nói này quả thực nghe rất ích kỷ: “Đúng là em bị ngốc”.

Đúng vậy, tôi thích hắn, thích theo kiểu chẳng có lý lẽ gì cả, thật giống

với tính cách của tôi, vừa thuần túy lại vừa phức tạp, vừa cố chấp lại

vừa dứt khoát. Tôi nhìn hắn rồi nói rất nhỏ: “Không chào đón em à?”.

“Anh bị bật khỏi hội rồi”.

“Thật sao?”.

“Tại sao?”.

Hắn cười cười: “Chẳng sao cả, từ lâu đã không muốn nhảy nữa rồi, mà muốn

cũng không nhảy được nữa và còn các nguyên nhân rối rắm khác nữa. Tóm

lại, nói một cách không rõ ràng là hiện nay anh thất nghiệp rồi, ngoài

việc nhảy ra thì anh chẳng còn biết làm gì cả”.

“Không sao đâu”.

“Em còn nói là không sao được à?”.

“Đúng thế, kiểu gì chẳng có cách”.

“Hội con gái chạy hết cả rồi”.

“Bọn nào cơ?”.

“Bọn con gái hay quây quanh anh ấy, chạy hết rồi, chỉ có mỗi em ngốc nghếch

chạy đến đây, anh cứ tưởng là em cũng chạy rồi, phải đến hai tháng không gặp em rồi nhỉ”.

“Ở Bắc Kinh em có chút việc”. Tôi không nói về Sách Nhan, không nói về chuyện Sách Nhan tự sát. Đúng vậy, tôi không

thể nói, đây là bí mật trong sâu thẳm lòng tôi. Tôi không để ý đến

chuyện Mã Tiểu Vĩ có việc làm hay không, cũng chẳng để ý đến việc hắn bị khai trừ khỏi hội, tôi chỉ quan tâm đến chuyện hắn có thích tôi không

mà thôi.

Trong phòng vẫn chật chội như thế, vẫn y nguyên như

trước, không có nổi chiếc giường lớn, xung quanh toàn là vỏ mì ăn liền,

rồi các loại tạp chí cũ và vỏ chai rượu, tôi nhìn một lượt rồi nói, em

uống rượu cùng anh nhé?

Chúng tôi ngồi bệt xuống đất và trên mặt đất chỉ rải vài tờ báo.

Bia rất dở, chỉ có ba tệ một chai, hai đứa nhìn nhau một cái, Mã Tiểu Vĩ

đột nhiên cười và nói: “Khả Liên, hình như anh hơi thích em một chút rồi đấy”.

“Vậy thì anh thích em thêm một chút nữa đi”.

“Nào, chúng ta uống”.

Tôi bay đến đây để ngồi uống với hắn, thì phải ngồi uống với hắn đến cùng.

Chúng tôi uống hết sạch đống bia để trên sàn nhà, tôi có cảm giác mình như

đang phiêu bồng, Mã Tiểu Vĩ bế tôi lên và đặt nhẹ xuống giường.

Hắn nói: “Lần này, em ngủ trên giường, anh ngủ dưới đất”.

Tôi nghiêng mặt đi khóc.

Đêm đó, hai đứa ngủ rất yên tĩnh. Cũng có thể là do uống nhiều quá, mà cũng có thể là do mệt rồi, hắn không quay lại để ôm tôi, cũng chẳng có ý

định làm tình với tôi, chúng tôi ngủ mê mệt. Tôi rất ít khi ngủ say như

vậy, nhưng lần này, tôi như được trở về nhà vậy, ngủ một cách say sưa.

Sáng sớm ngày hôm sau, tôi thấy trên bàn có bát mì nóng và cốc nước đậu nành.

Người con trai đối diện nhìn tôi và nói: “Em ăn sáng nhé, anh chạy ra ngoài có chút việc với bạn”.

“Không”. Tôi nói một cách cố chấp.

“Ngoan nào”.

“Không”. Tôi kiên quyết nói.

“Vậy thì làm gì bây giờ?”.

“Anh chơi với em, em không thể thiếu anh, em không đợi, em cần anh ở bên cạnh”.

Hắn đột nhiên cười cười, nụ cười của hắn có gì đó đểu đểu: “Anh còn phải đi kiếm tiền, còn phải ăn cơm, anh không thể sống cả đời ở phố Hoa Lầu này được”.

“Sẽ có nhà lớn để ở”.

“Đừng nói với anh là em là con gái tỷ phú đấy nhé, anh không tin cái ý tưởng đó của em đâu”.

Tôi ngập ngừng một chút: “Không phải, nhưng em có ít tiền bố mẹ cho và còn

ít tiền em đi làm gia sư kiếm được nữa, ít ra là có thể ứng phó được một thời gian”. Tôi nói dối hắn vì tôi sợ rằng hắn vì tiền mà yêu tôi.

Tôi móc ra một cái thẻ ngân hàng, “Đây, trong này có năm vạn tệ, có thể đủ dùng cho mấy tháng chứ?”.

Hắn chẳng từ chối, cười và đưa tay nhận lấy: “Em thật tốt với anh”.

Hắn thích tiền, tôi nhìn ra điều đó, thích tiền thì có gì không tốt chứ?

Chỉ cần hắn thích là tôi thấy đúng, chỉ cần Mã Tiểu Vĩ thích là được

rồi.

“Hôm nay chúng mình ở khách sạn “Bên nhau trăm năm” được không? Em thích mấy từ đó”.

“Đương nhiên rồi em yêu”. Hắn bước qua chỗ tôi rồi nhẹ nhàng nắm lấy tay tôi:

“Khả Liên, anh không phải người tốt, em hãy suy nghĩ cho kỹ, anh thấy em là người tốt, do vậy anh nói trước là anh không nhẫn tâm muốn hại em,

em phải nghĩ cho kỹ khi đi theo anh, năm vạn tệ này, anh cảm ơn…”.

“Em sẽ theo anh”. Tôi nói cứng.

“Em đừng có hối hận”.

“Em không hối hận”.

“Anh không phải thằng đàn ông tốt… Anh dễ có mới nới cũ lắm đấy, không biết

chừng có ngày anh bán cả em. Anh bắt đầu yêu từ năm mười ba tuổi, đã qua lại với biết bao người con gái, vì thế anh không nhẫn tâm hại em, bởi

vì anh thấy em ngốc thực sự chứ không phải giả vờ ngốc…”.

Lúc Mã Tiểu Vĩ nói những lời đó còn đưa tay ra xoa đầu tôi. Cái xoa đầu này

làm tôi giật bắn, tôi như bị một luồng điện cao thế chạy qua người. Đúng vậy đấy, đúng là thứ tôi cần, tôi cần một cảm giác run rẩy không tên

như thế, chỉ bị hắn xoa đầu một cái thôi mà tôi cứ như không phải chính

mình vậy, tôi yêu hắn đến chết chỉ vì cái cảm giác mơ hồ đó.

“Anh hôn em đi”. Tôi nói.

Hắn ôm lấy tôi, cúi đầu xuống hôn tôi, như diễn vậy