
ết chuyện gì sẽ xảy ra!”.
“Tôi không quan tâm!”.
“Thôi mà, thôi mà! Đừng ghen nữa, cứ như là đã ăn cả hũ giấm[1'> ấy! Nếu mà
thích Khả Liên, thì anh đang làm gì đây? Em cũng biết những gì cô ấy đã
làm mà, cô ấy và Sách Nhan yêu đồng tính, anh sao yêu cô ấy được! Em
ngốc ạ, toàn làm anh lo lắng thôi, anh vừa yêu vừa ghét em ấy. Đừng giận nữa, cả đêm qua anh không ngủ, mắt anh đỏ lừ rồi này. Không thấy anh
đáng thương à? Anh tìm em suốt đêm đó, em lại còn chạy đến với Bí Ngô,
em bảo anh phải nghĩ sao đây?”.
[1'> Người Trung Quốc ví ghen với ăn giấm.
“Anh muốn nghĩ thế nào thì nghĩ, tôi không quan tâm”.
“Anh xin em, đừng cãi nhau nữa, từ hôm qua đến giờ anh còn chưa ăn gì đâu, mua cho anh bát mì bò được không?”.
“Em còn phải đi học”. Giọng tôi đã mềm hơn. Ôi, đúng là oan gia!
Tôi mua túi bánh bao và mì bò, bắt taxi về cái tổ chim của chúng tôi ở dưới đất, vừa trông thấy anh, tim tôi bỗng đau thắt.
Anh không ngủ cả đêm, mặt sạm đi, râu cũng mọc lia chia, anh mặc một chiếc
áo sơ mi trắng đã cũ đến mức ố vàng và đang tự giặt quần bò.
“Sở Giang Nam…”. Tôi gọi khẽ.
“Đây, anh giặt xong thì ăn”.
Tôi ôm lấy anh từ phía sau, nước mắt lại đầm đìa. Anh đã phải chịu nhiều áp lực quá, anh rất giỏi, nhưng mãi chưa có tiếng tăm gì, một bài hát bán
chẳng được mấy trăm tệ, anh đã từ bỏ quá nhiều thứ vì âm nhạc, chính
nghĩa, lương thiện, bao dung, còn tôi lại giở trò trẻ con, cãi nhau với
anh, nếu như Khả Liên va vào tôi thì tôi cũng sẽ ôm lấy nó thôi mà.
“Đừng khóc nữa, ngốc, là anh sai rồi”.
“Là em sai”.
Chúng tôi lại tranh nhau nhận lỗi, cuối cùng hôn nhau thắm thiết, nụ hôn lẫn
với nước mắt, xen với mùi hôi trong miệng vào sáng sớm, anh nói:
“Anh chưa đánh răng đâu!”.
“Chẳng cần đánh!”. Tôi nói: “Em thích thế”.
Anh bắt đầu ăn, còn tôi thì giặt quần hộ anh.
Tôi lại trốn học, chỉ cần được ở cạnh Sở Giang Nam thôi, chỉ cần được ở
cạnh anh, mỗi giây mỗi phút đều khiến cho tôi hạnh phúc, trốn tiết cũng
chẳng có gì to tát.
Ôi, đó là tình yêu của thời thanh xuân!
2
Sách Nhan xuất viện.
Sau một tháng, chị ta đã thải ra gần hết kim trong người, còn một cây cuối cùng thì đâm quá sâu nên vẫn găm lại trong người.
Bác sĩ nói phải phẫu thuật, nhưng Sách Nhan từ chối, chị ta muốn nó cứ đâm
sâu trong cơ thể mình. Chị ta lúc nào cũng thích làm theo ý mình, mặt
chị ta trở nên trắng bệch bất thường, người gầy đi đến mức chẳng còn nổi bốn mươi lăm cân. Chúng tôi đón chị ta về nhà, chị ta nhìn căn phòng
nhỏ màu xanh và nói:
“Căn phòng này có mùi của Khả Liên, tôi không ở đâu, mà tôi cũng sắp ra nước ngoài rồi, căn phòng này hai người ở đi”.
“Không, không”. Tôi nói: “Bọn em không cần”.
“Đây là căn phòng sáng tác tôi tặng cho Giang Nam, hãy hiểu cho nỗi lòng của tôi, Giang Nam nhất định sẽ nổi tiếng, giọng của cậu rất khá. Tôi nghĩ, tôi chưa từng nghe thấy giọng hát hay thế bao giờ. Quan trọng nhất là
cậu có một phong độ thoải mái phi thường, phong độ này không phải nam ca sĩ nào cũng có, tài năng của cậu không kém bất cứ người làm âm nhạc
nào, đừng có ở dưới đất nữa, nhìn mặt cậu bủng lắm”.
“Cảm ơn chị!”. Tôi và Giang Nam cùng nói.
Trải qua bao cơn sống chết, Sách Nhan đã muốn ra đi, di cư đến Canada. Bố mẹ chị ta đã chuyển tới đó lâu rồi, chị ta không nỡ rời xa đám chiến hữu ở Trung Quốc, hơn nữa sau đó còn có Khả Liên, chị ta thấy Khả Liên giống
như món quà mà Thượng đế ban tặng, nên chỉ muốn ở cạnh Khả Liên mà thôi.
Dù cả thế giới có phủ định, không thừa nhận chị ta, chỉ cần thích là chị ta làm.
Có lý do nào xác đáng hơn việc làm điều mình thích?
Nhân vật nữ Juliet trong bộ phim Lam có hỏi một cô gái điếm trẻ tuổi rằng: Tại sao em lại muốn làm đĩ?
Câu trả lời của cô ta rất đơn giản: Em thích thế.
Em thích, thế là đủ.
Giống như chị ta thích Khải Liên, tình yêu từ cái nhìn đầu tiên, yêu vô cùng. Sự sexy, sự chân thành, sự cá tính, sự phóng túng, sự ngang tàng của
nó… tất tần tật, chị ta đều thích.
Nhưng giờ đây, Khả Liên không còn thích chị ta nữa, mà đi thích một gã đàn ông tên Mã Tiểu Vĩ, chị ta níu kéo đến chết cũng không nổi, chị ta đã nhận ra, Khả Liên đã điên
rồi, đã trúng phải bùa mê rồi, chị ta vẫn giữ lại cây kim cuối cùng
trong người mình, đâm chính mình, cây kim đó chính là Khả Liên.
Sách Nhan nói: “Em có biết không, sau khi đã trải qua tất cả sóng gió, rồi
em mới nhận ra, trên thế giới này, quả thực có một người đang chờ đợi
em, sau khi yêu rất nhiều người rồi em mới nhận ra, mọi tình yêu trên
đời này đều là giả tạo cả, chỉ có một người mới yêu mình thật lòng, cảm
giác của chị với Khả Liên chính là cảm giác đó, nhưng Khả Liên không cần chị nữa, không cần chị nữa…”.
Tôi và Giang Nam im lặng.
Nhận chìa khóa xong, chúng tôi gọi cho Khả Liên, hẹn nó ra ngoài.
Đây là lần tiếp xúc đầu tiên của tôi và Khả Liên từ sau khi đến Bắc Kinh.
Đã từng là bạn thân của nhau, ngày nào cũng ở cạnh nhau, tôi còn nhớ tôi ở bên khi nó khóc, còn nhớ, nó hay bất ngờ xuất hiện làm cho tôi giật
mình chơi, còn nhớ việc chúng tôi cùng nhau đi tìm Giang Nam, nhớ từng
chi tiết giữa chúng tôi. Rất nh