Old school Easter eggs.
Đừng Buông Tay Em

Đừng Buông Tay Em

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323692

Bình chọn: 9.00/10/369 lượt.

iều việc đã khắc ghi trong tâm can mà tôi không thể quên được, không thể quên, tôi nghĩ, chúng tôi giống nhau

lắm, giống ở cái tính ngựa non háu đá, nhưng cũng nhạy cảm và yếu đuối,

trọng tình cảm, nên khi nhìn thấy nó, tôi cảm thấy rất đau lòng.

Nó gầy đi nhiều.

Nó không nhìn tôi.

Nó đang hận tôi.

Đúng, nó đang rất hận. Vì nó nghĩ tôi cướp Sở Giang Nam của nó, nhưng nó nên

biết, tình yêu không phải cướp mà được, tình yêu thuộc về ai thì sẽ là

của người đó.

Những ký ức thuở xưa ơi, chúng tôi ngày xưa đều

ngây thơ quá, giống như hai vì sao xanh trên bầu trời đêm, vì hiểu nhau

mà ở cạnh nhau, rồi lại vì hiểu lầm mà xa nhau.

Nhưng, Khả Liên ạ, cuối cùng mày vẫn là nỗi đau trong tim tao.

Tôi im lặng nhìn nó, tôi đã chọn một quán rượu ở Hậu Hải. Sau đó Sở Giang

Nam lấy ra chiếc chìa khóa mà Sách Nhan đưa cho chúng tôi.

“Chị ấy sắp đi rồi, di cư tới Canada”. Sở Giang Nam nói.

Khả Liên im lặng.

“Chị ấy sắp đi rồi”. Tôi nói lại lần nữa.

Khả Liên cúi đầu xuống, rồi lại ngẩng lên, trong chớp mắt, mặt nó toàn nước:

“Tôi có lỗi với cô ấy”.

“Trong người chị ấy vẫn còn một cây kim”. Sở Giang Nam nói.

Sắc mặt của Khả Liên biến đổi rất nhanh:

“Trong tim tôi cũng có một cây kim, một cây kim vô hình, còn đau đớn hơn của cô ta. Tôi nghĩ, hai người hiểu điều đó nhất”.

Khi Khả Liên hét lên, mặt nó méo đi, tôi nhìn nó, lòng tôi tràn ngập nỗi

đau. Nó đã không thể quên chuyện đó, thực ra mục đích chúng tôi gặp nó

chỉ là muốn nó cùng đi tiễn Sách Nhan.

“Không đi đâu”. Nó nói: “Tôi không muốn gặp cô ta nữa, người cũ không nên gặp lại nhau”.

“Nhưng lần này Sách Nhan đi thì sẽ không quay lại nữa, cả đời này chắc cũng không gặp được nữa!”.

“Thì đằng nào cũng không gặp, tôi sẽ đi Vũ Hán, không ngáng đường hai người

nữa đâu. Cảm ơn lòng tốt của cả hai, nhưng đến đây thôi nhé. Còn nữa,

tiện thì nói thêm, không những không muốn đi gặp cô ta, tôi còn không

muốn gặp lại cả hai người nữa, tốt nhất, cả đời này đừng gặp lại nhau

nữa”.

Nói xong, nó xách ba lô lên vai và bỏ đi. Tôi và Sở Giang Nam nhìn nhau, thất vọng vô cùng, ấm ức vô cùng.

Khả Liên ơi, bao giờ chúng ta mới lại được như ngày xưa?

Giang Nam như hiểu được tâm sự của tôi:

“Bắc Bắc, có một số việc, có một số người, qua rồi thì sẽ trôi đi mãi mãi, không bao giờ quay lại nữa”.

Tôi khe khẽ lắc đầu, không, những người những việc bạn đã trải qua, người

bạn đã từng yêu và từng thương của thuở thanh xuân, rồi sẽ trở thành nốt ruồi son trong cuộc đời bạn.

Khi nói như thế, tim tôi đau lắm.

Tôi cảm thấy có một ngày tôi và Khả Liên sẽ gặp lại nhau và sẽ không xa

nhau như thế này nữa. Lúc này đây, nó đang chìm đắm trong tình yêu xa

xôi mà không tự thoát ra được, còn tôi và Sở Giang Nam thì chuẩn bị

chuyển tới căn nhà của Sách Nhan, tôi có nằm mơ cũng không thể tin nổi

căn nhà đẹp đẽ đó sẽ thuộc về tôi. Khi tự tay tôi quét bụi, lại còn đặt

thêm ít cây xanh vào góc phòng, tim tôi như nở ra những bông hoa nhỏ,

giống như tôi là nữ chủ nhân của căn nhà, những giỏ lan văn trúc, những

cây đa cảnh, những bông hoa nhỏ không biết tên, làm cho căn phòng trở

nên ấm áp.

Tôi thay rèm cửa thành màu trắng hoa xanh, khi gió

thổi trong đêm, Giang Nam nói, nhìn giống như giấc mộng, giống như bầu

trời sao của Arles – thành phố của Van Gogh.

Chúng tôi định sẽ chuyển nhà sau khi Sách Nhan đi.

Cuối cùng Sách Nhan cũng đi.

Sân bay quốc tế Bắc Kinh, chúng tôi nhìn Sách Nhan đi qua chỗ kiểm tra an

ninh, chị ta mặc bộ quần áo đen như một tu sĩ, màu đen kết hợp với sắc

trắng bệch trên mặt nhìn thật đau thương, Lần này đi, sẽ khó gặp lại

lắm, có thể chị ta sẽ không về nữa. Khi khẽ ôm chị ta, mắt tôi lại ướt

sũng, chị ta nói:

“Hãy giữ chặt lấy tình yêu. Sở Giang Nam là người con trai hiếm có, chúc phúc cho hai em”.

“Cảm ơn chị Sách Nhan!”.

Chị ta lại dặn dò Sở Giang Nam:

“Vu Bắc Bắc là một cô bé hiếm có, người cùng nếm cay đắng với em chỉ có Bắc Bắc thôi. Bắc Bắc có nhiều phẩm chất đáng quý, Sở Giang Nam à, em đừng

đánh mất cô bé nhé!”.

“Vâng, tuân lệnh!”. Sở Giang Nam cố gắng làm thay đổi không khí.

Sách Nhan vẫy tay chào chúng tôi, chúng tôi cũng vẫy tay chào chị ta. Sở

Giang Nam ôm lấy tôi, tôi lại khóc. Bóng Sách Nhan nhìn sao mà cô đơn

quá, giống như cánh bướm cô đơn vẫn đang tìm kiếm tình yêu, vẫn đang bay một cách cô độc, nhưng mà cuối cùng, đôi cánh ấy cũng bị thương.

Vì, hướng bay không đúng.

Nó đã bay ngược gió.

Sách Nhan là một người phụ nữ khiến người ta đau lòng.

Khi chúng tôi đi ra ngoài, bỗng nhìn thấy một bóng người.

Là Khả Liên!

Nó đã tới.

Nhưng, nó chỉ đứng trong bóng tối, nơi người ta không phát hiện ra. Tôi định gọi nó, nhưng Sở Giang Nam ngăn tôi lại:

“Đừng, đừng gọi nữa, cô ấy không thích bị làm phiền đâu, không thích bị phát hiện đâu!”.

Ôi, tình cảm trên thế gian này rốt cuộc là cái gì? Sau bao nhiêu thay đổi,

anh bỏ lỡ em, em bỏ lỡ anh, anh yêu nhầm em, em yêu nhầm anh, phải chăng tình yêu là một cơn bão làm tim ta tan nát.

Chúng tôi cũng không ngoại lệ, cũng đắm say bởi sức mạnh đó.

Khả Liên nhìn thấy chúng tôi, nhưng nó