Dục Vọng Đen Tối

Dục Vọng Đen Tối

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 326573

Bình chọn: 8.00/10/657 lượt.



hơn là làm cho anh ấy bỏ cuộc..."

"Có phải cô nói, muốn tôi làm cho anh ấy bỏ cuộc không?"

"Đúng, cô có thể viết thư, đến lúc đó tôi sẽ nghĩ cách bỏ ở Ngự Cảnh

Uyển, chỉ cần anh biết là do cô tự mình muốn đi, nhất định là sẽ quên đi rất nhanh..."

"Mấy người không cần phải hao phí tâm tư, " Dung Ân chỉ cảm thấy mệt

mỏi, đầu váng mắt hoa dữ dội, cô đứng dậy đi đến phía trước cửa sổ, bên

ngoài là một mãnh đất trống rất lớn,lần nào cô cũng nhìn chằm chằm cánh

cổng kia, "Dung Ái, tôi biết rõ cô chưa từng thừa nhận tôi đây là Chị,

tôi cũng không hào phóng như vậy, chuyện gì cũng có thể nhường nhịn, mẹ

tôi đợi hai mươi mấy năm, nhường nhịn là hạnh phúc của bà. Không, không

phải là nhường nhịn, bà rõ ràng biết rõ sự lựa chọn của người đàn ông

đó, cho nên, bà không kiên trì nữa, tôi cũng giống như vậy, nếu như là

anh ấy bỏ cuộc, thì sự kiên trì của tôi cũng sẽ không còn, cô cầu xin

tôi là không có ích gì đâu, nếu đã yêu sâu đậm, tôi tình nguyện để anh

ấy đau khổ cả đời, cũng không muốn anh ấy bỏ cuộc, nếu như vậy, cũng

không biết trong lòng có thể nhớ thương gì, còn có thể trông cậy vào

những gì? Nhưng ít nhất, bây giờ anh ấy vẫn còn có thể nhớ kỹ chút đau

này."

Dung Ái nhìn chằm chằm cô bên mặt cô, "Cô thật sự là vững tin như vậy sao?"

"Đúng, sự kiên trì này, đều là anh ấy đã cho tôi." Nam Dạ Tước đã

dùng khoảng thời gian dài như vậy mới có thể hâm nóng trái tim cô, hôm

nay, trong lòng cô quả nhiên rất sôi sục, đây chính là Dung Ân, cô yêu

anh, cho nên sẽ vứt hết tất cả để tin tưởng anh, nếu như ngay cả những

thứ này cũng không thể cho đi, sao có thể gọi là yêu?

"Tốt... Vậy tôi sẽ xem thử, mấy người yêu nhau như thế nào," Dung Ái

nghiến răng, ánh mắt bên trong dường như nổi lửa lên, "Tôi sẽ thường

xuyên tới thăm cô, nhìn xem bụng của cô từng ngày một to ra như thế nào, nhìn xem con của cô được sinh ra như thế nào, nhìn xem cô già đi từng

ngày từng ngày như thế nào, Nam Dạ Tước mãi mãi cũng sẽ không biết được, cô đã bị giam trên hòn đảo này, nếu anh ấy biết cô còn mang thai con

anh ấy, cô nói xem, anh ấy sẽ phản ứng sao đây?"

Trong mắt Dung Ân bỗng dưng thoáng hiện lên đau đớn, cô nhắm mắt lại, không nói thêm nửa lời, Dung Ái thấy thế, cũng giận dữ rời khỏi.

Qua bốn tháng sau, bụng Dung Ân đã có chút ít rõ ràng, cô cố gắng

không nghĩ đến việc Nam Dạ Tước tìm không được cô sẽ lo lắng lo lắng cỡ

nào nữa, mẹ ở bên đó lại sẽ như thế nào, lúc khó chịu, cô cảm giác mình

chống đỡ không nổi nữa, mỗi khi như vậy, cô sẽ một mình nằm trên giường, nghĩ, con của mình là con trai hay con gái. Sẽ giống ai hơn, cô hy vọng có thể giống Nam Dạ Tước, là một bản sao thu nhỏ của anh.

Nhớ nhung, không một giây phút nào là không giày xé trái tim Dung Ân, nếu không phải là có đứa bé này, cô sợ là thật sự sẽ không thể chịu

đựng nổi, cô không biết Nam Dạ Tước như thế nào rồi, cô chỉ biết là, anh nhất định là sống không vui vẻ gì.

Ngự Cảnh Uyển.

Đầu ngón tay người đàn ông, tàn thuốc cũng không rơi trúng gạt tàn, những sợi len trong suốt trên tấm thảm, rơi đầy đất.

Bốn tháng rồi, vẫn không có một chút tin tức nào của Dung Ân, đôi mắt hẹp dài của Nam Dạ Tước lúc ẩn lúc hiện giữa khói lửa từ từ nheo lại,

"A nguyên, chuyện tôi giao cho cậu như thế nào rồi?"

A nguyên đứng trước cửa sổ, thần sắc vẫn nghiêm túc như cũ, "Đại ca, anh thật sự muốn làm như thế sao?"

Nam Dạ Tước hít một hơi thuốc thật sâu, ngón trỏ gảy nhẹ lên thân

điếu thuốc, "Lâu như vậy vẫn không có tin tức, chỉ có một khả năng duy

nhất."

"Nhưng... Như vậy cũng không thể khẳng định, là phu nhân đã giấu người đi."

"Ngoại trừ bà, không còn có người nào khác." Nam Dạ Tước đứng dậy,

anh cho A Nguyên âm thầm điều tra, mặc dù anh hiểu rõ mẹ mình, nhưng vẫn không tìm được nơi giấu Dung Ân, "Cho nên, tôi muốn tước đoạt quyền của bà, đã nhiều năm như vậy, bà ấy cũng nên nghỉ ngơi."

"Đại ca..."

Nam Dạ Tước đứng trước cửa sổ, ánh trăng lúc này, lúc sáng lúc tối,

chiếu rọi lên mặt càng làm những người đứng bên cạnh cảm thấy hung ác

nham hiểm, "Trong mấy tháng này, chuẩn bị xong rồi chứ?"

A Nguyên nghe vậy, cúi đầu xuống, cũng không nói thêm nữa lời.

Vì người phụ nữ này, cuối cùng Nam Dạ Tước phải đi đến bước này.

Điều nghĩ không thông nhất, là Sở Mộ, khi Dung Ân trong phòng nghe

được động tĩnh bên ngoài, rất ồn ào, cô đứng trước cửa sổ, trông thấy Sở Mộ siêu siêu vẹo vẹo từ trên xe bước xuống, áo khoác màu đen phù hợp

với thân hình được bảo dưỡng kỹ càng, bên cạnh có bảo vệ muốn đỡ bà, lại bị bà vung túi xách nện vào mặt, "Biến, tất cả đều cút ra xa cho tôi."

Bước chân bà lảo đảo, hẳn là uống không ít rượu, một mạch đi vào

trong nhà, đuổi hết thảy những người bên trong ra ngoài, Dung Ân hai tay đặt trên bụng, vừa mới xoay người, liền nghe thấy cánh cửa phía sau kêu rầm một tiếng, bị mở ra, thế đứng không vững của Sở Mộ ở trước cửa,

trong lúc mơ hồ, còn có thể ngửi thấy mùi rượu trong không khí.

"Cô ..." người đàn bà giơ cao cánh tay, chỉ thẳng vào Dung Ân, "Rốt

cuộc thì cô có gì tốt? Vì cô, nó không tiếc trở mặt với tôi, đứa con

tr


pacman, rainbows, and roller s