
không sợ quỷ gõ cửa, nhưng lúc này, không thể không nói, vẫn bị hù đến sợ.
Hạ Phi Vũ vòng qua ghế sa lon, đối diện với Dung Ân, "Thấy bộ dạng này của tôi, cô nhất định rất vui vẻ ?"
Tầm mắt cô nâng lên, điều chỉnh đài, "Hạ Phi Vũ, không ai mong muốn thấy tình cảnh như vậy."
"Chuyện này, có liên quan tới cô sao? Nói không chừng, chính là cô
tìm người đối phó tôi,cô để ột ả tiện nhân đi quyến rũ anh trai tôi,
hiện tại lại phá hủy tôi,cô muốn cái gì? Là anh ấy sao?"
"Tích chút đức đi, " Dung Ân mặt lộ vẻ chán ghét, "Tôi tin tưởng nhân quả báo ứng, cô là đang trả giá lại, từ nay về sau, lần nữa bắt đầu lại thật tốt đi."
"Hừ, " Hạ Phi Vũ mặt lộ vẻ châm chọc, cô vén tóc dài lên, lộ ra vết
thương màu đỏ sâu , "Cô nhìn đi? Có phải rất kinh khủng, bị rạch một
vết dao như vậy, cô cho rằng tôi có thể một lần nữa bắt đầu lại hay
sao? Dung Ân, tại sao cô lại xuất hiện, lúc đấy không có cô, tôi cùng
Tước rất vui vẻ, hiện tại mọi thứ thế này, cũng là cô tạo thành , nếu
muốn báo ứng..., người đầu tiên phải nhận chính là cô."
Dung Ân nhìn ra được, tinh thần của cô ta bị kích động rất lớn, ở
cách đó không xa Dạ Dạ chơi đùa đụng tới ghế sa lon đi về phía Dung Ân,
đi ngang qua Hạ Phi Vũ , lại bị cô ta một cước đá văng ra, lăn mạnh mấy
vòng sau đó kêu rên không dứt.
"Dạ Dạ. " Dung Ân chân mày cau lại, vừa muốn đứng dậy, Hạ Phi Vũ liền lấy con dao gọt trái cây trên bàn trà hướng về phía Dung Ân, "Ngồi
xuống."
"Cô muốn như thế nào? " Dạ Dạ kêu, bộ dạng rất khó chịu, nó nằm sát
mặt đất bụng hướng lên chân Dung Ân, Hạ Phi Vũ nhắm thẳng mũi dao sáng
loáng về phía cô, ánh mắt ghen ghét trở nên bình tĩnh, từ từ yếu đuối,
"Dung Ân, cô rời khỏi anh ấy được không? Tôi thật sự yêu anh ấy, cô sau
khi ra ngoài,loại đàn ông như thế nào chẳng tìm được? Tại sao lại phải
cứ cùng tôi tranh giành? Cô đi đi được không, không có cô, chúng tôi
nhất định sẽ hạnh phúc ,cô trả lại anh ấy cho tôi..."
Hạ Phi Vũ nói xong lời cuối cùng, khóc lên, cánh tay cầm dao đang
run rẩy, bộ dạng cả người trông yếu đuối, làm người ta muốn che chở.
Dung Ân ôm lấy Dạ Dạ , một cước này bị đá rất nặng, trước kia con chó nhỏ rất thích vui đùa giờ thì im lặng mà ghé vào trong lòng cô, chẳng
qua là phát ra tiếng ư ư mơ hồ, "Tôi sáng sớm gặp cô đã nói, tôi chưa
từng có cùng cô tranh giành cái gì, anh ấy nếu là của cô , người khác
cho dù thật muốn đoạt, cũng là đoạt không được ."
"Nói như vậy, là cô không muốn phải không? " Hạ Phi Vũ cắn răng, tâm
tình kích động vô cùng, cánh tay bắt đầu vung vẩy, "Tôi không còn cái
gì nữa, tại sao cô còn muốn chiếm đoạt anh ấy không tha, Dung Ân, cô
không phải ép chết tôi sao?"
Dung Ân không dám nói lung tung, ngồi ở ghế sa lon, cũng không phải
rất sợ, hiện tại thể lực của Hạ Phi Vũ, tột cùng cũng không làm ra được
chuyện gì, huống chi dù sao cũng là ở Ngự Cảnh Uyển, cô ta cũng không
dám làm loạn.
Tại cửa lúc này truyền đến tiếng động, sau đó là tiếng nói, trong lòng cô khẽ buông lỏng, Nam Dạ Tước bọn họ đã trở lại.
Hạ Phi Vũ nắm chặt dao găm trong tay, nhìn Dung Ân một chút, ánh mắt
chuyển hướng về phía cửa, tay phải cô năm ngón tay nắm chặt, khóe miệng
trút ra kiên quyết, Dung Ân chỉ thấy cô ta tay giơ lên, nhân tiện đưa
dao cắt cổ tay.
Trước tiên đi tới là Vương Linh, cô hét lên một tiếng, ngay sau đó,
Nam Dạ Tước cùng Từ Khiêm sải bước theo vào . Dung Ân ôm chặt con chó,
trong lòng càng lúc càng lạnh, Hạ Phi Vũ bệnh tâm thần, máu tươi đang
theo cổ tay chảy xuống , "Dung Ân, chẳng lẽ cô muốn tôi chết cô mới cam
tâm sao? Tôi biết cô hận tôi, bạn của cô ở Cám Dỗ bởi vì tôi mới có thể biến thành như vậy ,nhưng , ban đầu là cô tìm người để đối phó tôi. Còn chuyện đụng người kia, tôi thật không phải cố ý, tôi không nghĩ tới bà nội cô lao ra đường, tôi đã đau lòng mỗi đêm cũng đã gặp cơn ác
mộng, chẳng lẽ các người muốn để cho tôi đền mạng sao? Cô tại sao mỗi
lần đều muốn ép tôi nghĩ đến chuyện này, cô nói rất đúng, người như tôi không xứng đáng sống, luật pháp trừng phạt không được tôi, tôi là hẳn
là nên tự kết liễu..."
Cô ta tàn nhẫn xuống tay như vậy, cho dù là cắt ở trên người mình, lúc dao thứ 2 xuống,vẫn như cũ đổ máu đầm đìa.
Dung Ân thật cảm thấy người như vậy rất đáng sợ, những lời đó cô dĩ
nhiên cũng không nói quá, nhưng hôm nay người ở chỗ này, sợ là ngay cả
Vương Linh luôn ác cảm với Hạ Phi Vũ, cũng sẽ đối với cô ta sinh lòng
thương hại, cho là Dung Ân quả nhiên đem cô ta bức bách thành như vậy.
Nam Dạ Tước bước chân vững vàng đi tới, "Phi vũ, đem dao găm để xuống ."
Cô ta buông lỏng cổ tay, ánh mắt bi thương, vì yêu người đàn ông này, cô ta không tiếc vứt bỏ tự ái cùng kiêu ngạo, cô ta khi nào lại sa sút
như vậy? Hạ Phi Vũ cúi thấp đầu, nước mắt mảng lớn mảng lớn chảy xuống,
ướt gương mặt, hai đầu vai cô nhẹ vươn thẳng, đứng ở trước mặt mọi
người, nhu nhược không chỗ nương tựa.
"Tước, em cũng cảm thấy em chết mới là kết quả tốt nhất, Dung Ân nói không sai, em là đáng chết..."
Nam Dạ Tước cắt ngang..., "Đừng nói ngu ngốc, bỏ dao xuống ,cô muốn t