Polaroid
Dục Vọng Đen Tối

Dục Vọng Đen Tối

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 3213122

Bình chọn: 10.00/10/1312 lượt.

c giác

của cô cảm thấy cả người cũng nhấc lên lên, người đàn ông thần sắc hết

sức kinh người, mặt mũi xanh mét.

"Tôi nói rồi... Tôi sẽ thử tiếp nhận anh, trừ phi, Diêm Việt trước kia trở lại!"

Từng chữ tàn nhẫn, câu chữ đâm sâu vào ngực Nam Dạ Tước , Dung Ân

nhìn chằm chằm hai mắt của anh, chỉ thấy trong con ngươi anh đen diệu từ từ ảm đạm đi xuống, cặp mắt phượng kia ,giương lên giễu cợt.

Dung Ân rủ mắt xuống, cô cảm thấy, mình nói ra những lời này, tâm

tựa hồhung hăng bị đâm một nhát, trong cô tất cả đều đau nhức, không

hề nhẹ hơn so với Nam Dạ Tước.

"Thì ra là, chỉ sau khi hắn chết em mới nghĩ tới tôi. " Nam

Dạ Tước hất cánh tay lên, thật ra thì cũng không có dùng bao nhiêu lực,

chỉ là Dung Ân ngã khụy đầu gối xuống, chống đỡ không được, lảo đảo ngã xuống giường.

Giọng nói lạnh lẽo u ám của anh, làm người ta không khỏi run rẩy.

"Nam Dạ Tước, tôi nói rồi bất kể thế nào tôi sẽ không bỏ lại anh ấy."

Thân hình cao lớn của người đàn ông tiến tới, anh một chân đặt ở mép

giường, cúi người, ánh mắt nhìn thẳng Dung Ân, "Tôi thật muốn trông thấy hắn, nếu hắn trốn tránh không ra, tôi liền buộc hắn ra ngoài, xem thử

thủ đoạn của ai tàn nhẫn."

Ánh mắt Dung Ân cứng đờ, trong mắt âm thầm lo lắng "Anh đến tột cùng muốn làm cái gì?"

"Em sợ sao? " Nam Dạ Tước hai cánh tay mở ra, giống như là ác ma,

lòng bàn tay đặt trên bả vai của Dung Ân đem cô áp ở trên giường, "Tôi

là chân thực đối tốt với em, nhưng mà em không cần, Ân Ân, không muốn

nhiều người bị liên lụy, vậy thì hãy ở Ngự Cảnh Uyển không nên đi ra

ngoài."

"Anh lại muốn giam cầm tôi sao? " Dung Ân tóc rối tung, nụ cười lạnh lùng.

Nam Dạ Tước liếc nhìn về gương mặt phía dưới, người phụ nữ này, anh

quả thật bắt không được, mặc dù anh biết, cô giống như những hạt cát nhỏ bình thường nắm trong tay, càng dùng sức, sẽ càng trôi đi nhanh. Nhưng

anh không có cách nào khác, ít nhất, thủ đoạn này có thể giữ cô ở lại

bên cạnh anh, so với hiện tại buông tay, trơ mắt nhìn cô biến mất ở

trước mắt vẫn là tốt hơn.

Trong thế giới của anh, chưa bao giờ biết buông tay là cái gì, anh

tình nguyện đem cô bẻ gảy, cho dù là vết thương chồng chất, mình đầy

thương tích, cũng muốn đem cô để ở cạnh, chìa tay anh có thể chạm được

đến.

Không có Diêm Việt, anh sẽ cùng Dung Ân rất tốt đẹp, chính là cô còn

chưa kịp hoàn toàn tiếp nhận, hắn lại xuất hiện. Liệu anh lại một tay

che trời như thế nào, nhưng giữa ngón tay khép lại, chắc chắn sẽ có chuyện ngoài ý muốn. (Giữa ngón tay khép lại ở đây có nghĩa, giam cầm DA, ngón tay khép lại cát sẽ không thể rơi)

"Tôi không muốn nhốt em, chỉ muốn em ở lại bên cạnh tôi không rời

đi, tôi cái gì tốt nhất cũng sẽ cho em, Ân Ân, như vậy còn không được

sao? " Nam Dạ Tước hai tay chống ở bên người cô, anh vẫn cho là, điều

tốt nhất có thể cho cô, chính là đối tốt với cô, anh sẽ toàn tâm toàn ý đối với cô, Dung Ân tất nhiên cũng sẽ như vậy toàn tâm toàn ý để báo

đáp lại tình cảm, không ngờ, cái gì cũng có thể bình đẳng, vẫn là

trong tình yêu, không có thể nói công bằng.

"Chẳng lẽ, tôi thật sự không thể làm em rung động chút nào sao?"

Anh muốn hỏi cô, lòng của cô là làm bằng cái gì, làm bằng sắt hay

sao? mặt Nam Dạ Tước gần trong gang tấc, Dung Ân chăm chú nhìn một lát

sau, quay mặt: "Lòng của tôi, cũng có hơi ấm. "Anh thấy trong người có nhiệt nóng, Dung Ân rũ mắt xuống, loại ấm áp này, không phải là Diêm

Việt mang lại, cô thật sự rõ ràng cảm thụ qua.

"Chỉ là loại ấm áp này em không cho tôi được,đúng không? " ánh mắt u

ám điên cuồng của người đàn ông dường như không còn, sắc bén, bén nhọn

cũng bị tiêu tan sạch sẽ, ở trong mắt cô, ẩn hiện còn lại chỉ có sự

thương tâm.

Nam Dạ Tước để chân xuống, đem thân thể thẳng tắp đứng lên , Dung Ân

nằm trên giường, quần áo dính bùn đất cũng dính đến trên chăn, cô đi

theo đứng dậy, mu bàn tay chống đỡ tại hai bên.

Ánh mắt Nam Dạ Tước rất lạnh mà nhìn cô chốc lát, ánh mắt nhàn nhạt quét qua , không có lưu lại, đi ra ngoài.

Dung Ân tắm rửa xong, lúc đi ra khỏi phòng tắm, nhìn thấy Vương Linh

đứng trong phòng ngủ, trong tay cầm băng gạc, "Dung tiểu thư, cậu chủ

bảo tôi lên băng vết thương cho chị."

Dung Ân mặc áo ngắn tay cùng với quần lửng, chính là sợ vết thương

chạm đến khó chịu, cô ngồi vào bên giường, Vương Linh cúi người

xuống,cẩn thận lau vết thương.

"Vương Linh, Hạ Phi Vũ đi rồi chưa?"

Cô tiếp tục động tác trong tay, hơi ngẩng đầu, mặt lộ vẻ khó khăn,

"Không có, cậu chủ muốn đưa cô ấy đi bệnh viện, nói gì cô ấy cũng không

chịu, tôi nghe cậu chủ và anh Từ nói chuyện, cô ấy bị kích động như vậy, ở nơi này hai ngày nữa...mới trở về Hạ gia."

Dung Ân gật đầu, thuốc mát lạnh ngấm vào trong da thịt, lúc ấy đau

đến như kim châm xát muối , một lát sau, miệng vết thương cảm giác khá

hơn, Vương Linh đem đồ thu dọn lại đứng lại, "Dung tiểu thư, thay quần

áo rồi xuống ăn cơm tối đi."

Dung Ân đợi thuốc khô, thay quần áo ở nhà, sau đó tùy ý khoác áo

xuống lầu, bên bàn ăn , Nam Dạ Tước cùng Từ khiêm đang nói