
gì đó, sắc
mặt cũng không tốt, thấy cô xuống , chỉ là liếc mắt, không nói gì.
Vương Linh đã đem thức ăn bưng lên bàn, Dung Ân khẩu vị cũng không
khá lắm, cô gẩy gẩy cơm trong chén , Nam Dạ Tước ngồi ở bên cạnh cô, lúc ăn cơm, gắp cá thả vào trong chén của cô. Dung Ân liếc nhìn, vùi đầu ăn , cô rất ít gắp thức ăn, trong bữa ăn, cũng chỉ là ngồi ngẩn ngơ nhìn
cơm trong bát. Nam Dạ Tước dĩ nhiên phát hiện, thỉnh thoảng lại đem đồ
ăn gắp vào trong chén của cô.
Dung Ân cũng không kén ăn, anh gắp gì, cô ăn cái đó.
Vương Linh cầm cái khay đi tới, trong mỗi cái chén nhỏ món ăn đều khác nhau, sau bữa cơm chuẩn bị bưng lên.
Từ Khiêm ăn cũng rất nhiều, bộ dạng giống như con sói đang vồ mồi,
"Mặt của cô ấy vẫn là nên đi bệnh viện xem sẽ tốt hơn, sự khôi phục
hiện sẽ lien quan đến phẫu thuật thẩm mỹ, tôi không hiểu nổi ,có người phụ nữ nào không yêu cái đẹp, hiện tại đương nhiên là có thể cứu vãn
bao nhiêu hay bấy nhiêu ."
Nam Dạ Tước biết Hạ Phi Vũ lo lắng cái gì, gương mặt này cô ấy từng
lấy làm kiêu ngạo, huống chi, cho dù phẫu thuật thẩm mỹ kỹ thuật tiên
tiến vẫn lưu lại sẹo, đó cũng không thể tránh được cô hoàn toàn chọn lựa trốn tránh, cũng không chịu đối mặt. Chuyện này, với Hạ gia đến lúc này vẫn giữ kín, chẳng qua dấu diếm cũng không lừa được mấy ngày .
Trên lầu, truyền đến tiếng chén dĩa bị vỡ, Dung Ân bình thản mà ăn
cơm, Nam Dạ Tước cùng Từ khiêm liếc mắt nhìn nhau, cũng không lâu lắm,
liền thấy Vương Linh vội vả xuống , "Cậu chủ, Hạ tiểu thư không chịu ăn
cơm."
Dung Ân cũng không có biểu hiện gì là bất ngờ , cô nghiêng đầu, ánh mắt quét về phía Nam Dạ Tước.
Cô cho là người đàn ông sẽ đứng dậy đi lên, lại không nghĩ tới, anh
vẫn là tự nhiên ăn cơm, nhìn về phía Vương Linh nói, "Không ăn thì không ăn, cô cũng ngồi xuống ăn đi."
"Vâng, Cảm ơn cậu chủ. " Vương Linh cũng bị hai người khiến cho không hiểu, sắc mặt Nam Dạ Tước không đổi, nghiêng đầu sang phía Từ Khiêm nói khẽ.
Dung Ân sau khi cơm nước xong lên lầu trước, vừa đi đến cửa, đã nghe chuông điện thoại di động vang lên inh ỏi, cô cầm lấy vừa nhìn, thấy
là Tư Cần, liền vội vàng đón nghe, "Alo, Tư Cần? " tiếng cô rất nhỏ, trở tay đem cửa phòng ngủ khóa lại, rón rén đi tới ban công.
"Dung Ân, thật xin lỗi, đã để cậu phải lo lắng ình."
Dung Ân tay phải cầm chặt điện thoại di động, sắc mặt trầm xuống, "Nói như vậy, chuyện Hạ Phi Vũ ..."
"Đúng, mình đã sai người làm" Tư Cần trả lời dứt khoát, "Mình còn làm cho cô ta ở trên mặt có một vết dao, Dung Ân, chuyện này không liên
quan đến cậu,c ậu cái gì cũng không biết, mình và cậu cũng không quen,
cho nên, chúng ta hay là ít gặp mặt vẫn tốt hơn."
"Tư Cần, " Dung Ân vội vàng cắt ngang..., "Cậu nghe mình nói, thu tay lại đi, cậu lại muốn làm cái gì?"
"Từ lúc mình bắt đầu quyết định hướng về phía Hạ gia mà trả thù, cũng đã không còn kịp rồi... " Tư Cần tiếng nói ở trong điện thoại âm u
thêm, giống như đang khóc.
"Nhưng mà, cậu có nghĩ hậu quả của việc làm như vậy không? " Dung Ân
không có sức ngăn cản, Tư Cần cố nén nghẹn ngào, "Dung Ân, cậu nói ình
biết bà nội chôn cất ở đâu, mình muốn đi thăm bà."
Dung Ân nói địa chỉ, Tư Cần gật đầu, không có nhiều lời, "Đời này,
mình có một người bạn như cậu, xem như là đáng giá. " nói xong, liền cúp điện thoại.
Dung Ân chậm chạp không có đem điện thoại di động từ bên tai bỏ
xuống, phía ngoài tuyết rơi rất nhiều, đưa mắt trông, trắng xoá một
mảnh, những cây bạch quả, cô đơn lẻ loi dựa vào một chỗ, đâu đâu cũng
thấy hiu quạnh, bề ngoài không có ánh mỹ lệ vàng óng, sau khi rút đi,
không còn rậm rịt.
Gió thổi vù vù vào, lạnh lẽo vô cùng. Dung Ân đứng yên ở ban công
thật lâu, vết thương bên ngoài mắt cá chân cảm giác được lạnh như băng,
cô đem hai tay cho vào trong túi quần, trở lại phòng ngủ, chuẩn bị đi
xuống lầu một chút.
Nam Dạ Tước cùng Từ Khiêm không có ở đây, ngay cả Vương Linh cũng không.
Dung Ân lấy chén nước ấm ngồi vào trên ghế sa lon, mở TV.
Cô bình thường xem chương trình cũng không nhiều, vừa lúc đài trung
ương chiếu về người sống thực vật Dung Ân liền để điều khiển từ xa
xuống, ngồi ở trên ghế sa lon co hai đầu gối lại.
Bên trong, người dẫn chương trình tiếng nói hùng hồn xuyên thấu
qua dàn âm thanh tuyệt hảo truyền đi ra ngoài, hơn nữa con người
có giác quan rất tốt rất dễ dàng phát hiện có người đang
nhìn mình, thấy vậy đã lâu, cảm giác phía sau lưng bắt đầu toát ra mồ
hôi lạnh, đặc biệt là phòng khách chừng trăm thước vuông, càng lộ vẻ
trống rỗng , thanh âm ở bên trong dồn dập, vang đi rất lớn.
Dung Ân nghiêng người đứng dậy, cầm điều khiển từ xa, ngón tay mới
vừa ấn lên, cảm thấy sau lưng có cái gì đang nhìn chằm chằm vào cô,
không chút nghĩ ngợi nghiêng đầu đi, liền thấy Hạ Phi Vũ mặc đồ ngủ màu
trắng , không nhúc nhích đứng ở sau lưng cô. Nửa bên mặt bị tóc quăn che khuất, sắc mặt cô tái nhợt, khoảng cách rất gần Dung Ân, vết dao kia
như ẩn như hiện, cô gái ánh mắt bình tỉnh nhìn Dung Ân, tuy rằng, cô
luôn tin tưởng ban ngày không làm việc trái với lương tâm, nửa đêm