
àm sao cũng không nghĩ tới Nam Dạ Tước sẽ tìm tới cửa.
Khi cô mở cửa, thần sắc run sợ, rõ ràng kinh ngạc, người đàn ông một mình đến, Tư Cần tránh ra bên cạnh ý nói anh vào.
Cô rót cho anh ly nước, Nam Dạ Tước mười ngón tay nắm chặt, Tư Cần mặc quần áo đơn giản ngôi đối diện anh.
"Anh tới, là vì chuyện Hạ Phi Vũ sao?"
"Cô không sợ à?" Con ngươi Nam Dạ Tước bén nhọn quét bốn phía, căn phòng rất đơn giản, không có bày biện gì xinh đẹp.
"Lúc tôi bắt đầu lên kế hoạch, tôi đã không nghĩ đến nỗi sợ nữa." mục đích của Tư Cần đã đạt được, không cần phải giấu giếm nữa, " Tôi biết,
anh sẽ không bỏ qua cho tôi, Hạ gia cũng sẽ không bỏ qua, tôi đã làm
được đến nước này, đã có thể xem như đòi nợ được rồi, chuyện bà nội,
luật pháp phán quyết rất công bằng sao? Tôi không muốn thứ hư vô đó,
chân chính đền mạng, tôi cũng không thể làm được, cho nên, tôi rạch trên mặt cô ta một đường."
Thật ra thì, trong thế giới của Nam Dạ Tước, loại ăn miếng trả miếng
này gặp phải không ít, anh thậm chí tìm không ra lí do phản bác Tư Cần.
Cô gái bưng chén trà đứng lên, đi đến ban công, " Ban đầu, tôi hận cả hai người, cho nên, tôi trở lại, chuyện thứ nhất chính là tìm anh, tôi
vốn định, để sau khi anh biết được thân phận của tôi, có phải sẽ thấy
rất ghê tởm, nhưng ý nghĩ ban đầu sau khi gặp Dung Ân đã dao động. Tôi
từng muốn từ anh, làm ra rất nhiều chuyện, nhưng cuối cùng cũng bỏ qua,
chính tôi đã không có hạnh phúc, liền muốn cô ấy có thể hạnh phúc."
Nam Dạ Tước một lần nữa nhìn kỹ cô gái này, bóng lưng cô mảnh mai,
mặc mặc dù tư tưởng rất cực đoan, nhưng không phải không thừa nhận, cô
đối với người tốt với mình, nhiệt tình báo đáp nồng nhiệt, người như
vậy, yêu hận quá rõ ràng.
"Tôi từng không cho là mình làm gì sai," ánh mắt lướt qua tai Tư Cần
nhìn về nơi xa, " Nhưng lần này, tôi lại không có cách nào khẳng định."
Cô gái cười cười, ngón tay cầm chặt chén trà, "Tôi cũng vậy, " cô
cười như không cười ngẩng đầu nhìn về nơi xa, "Ngày đó ở Cám Dỗ, nếu như tôi có thể kiên nhẫn một chút, cũng sẽ không có cục diện như hôm nay,
nhưng tôi không có, " tính tình Tư Cần rất mạnh mẽ, có lẽ, chuyện xưa
một lần nữa nhớ lại..., cô vẫn là nhịn không được Hạ Phi Vũ công kích,
nhưng vừa nghĩ tới Hạ Tử Hạo..., cô nhất định có thể nhịn xuống.
Cô nghĩ, ban đầu cô coi như là cắn nát hàm răng cũng có thể nhịn.
Ánh nắng xuyên thấu đi vào, chiếu vào gương mặt Nam Dạ Tước hiện lên
âm mị, mỗi ngũ quan của anh cũng rất hoàn mỹ, kết hợp với nhau, luôn
luôn là loại cao quý mà mọi người đổ xô vào. Nếu anh biết có ngày hôm
nay, ban đầu sẽ không đối với cô ấy như vậy, nhiều lắm chỉ là trừng trị
mấy tên kia, rốt cuộc, Dung Ân nói không sai, người gây nên hết thảy
chuyện này, thật ra là anh.
Bọn họ đứng ở cùng một phòng, cũng không có như trong tưởng tượng,
thủy hỏa bất dung, hai tay Tư Cần cảm nhận được nhiệt độ của tách trà,
"Anh sẽ đối xử tốt với Dung Ân, đúng không?"
"Sao cô lại cho là, cô ấy ở bên cạnh tôi sẽ hạnh phúc?"
Tư Cần suy nghĩ một chút, chậm rãi nói, "Trực giác thôi, anh hôm nay
đến nơi này, khẳng định cũng là vì Dung Ân, thật ra thì, cho dù anh
không tìm tôi, tôi cũng sẽ tìm anh. Dĩ nhiên, chúng ta không làm được
bạn bè, thậm chí từng có ý nghĩ đem đối phương đưa vào chỗ chết, gặp qua lần này về sau, cũng đừng có gặp mặt lại nữa, nói với Dung Ân, tôi lạc
tới tình trạng hôm nay, không liên quan gì đến anh. . ."
" Trả nợ và trừng phạt, là hai loại phương thức không giống nhau, tôi bên này, tôi sẽ buông tay chuyện này vì tôi mà dựng lên, hôm nay biến
thành như vậy, tôi muốn đến đây kết thúc. Vì Ân Ân, tôi cũng không thể
tiếp tục làm chuyện tổn thương cô, nhưng Hạ gia bên kia, bọn họ sẽ có
hành động của họ, tôi sẽ không nhúng tay, đó là chuyện giữa các người,
tôi không cách nào giúp cô, cô hiểu chưa?" Nam Dạ Tước nói rất thực tế,
cô vén lên khóe miệng gật đầu, anh ta có thể vì Dung Ân làm được chuyện
này, đúng là không dễ.
Nam Dạ Tước không có ở lâu, Tư Cần nói rất đúng, bọn họ không là bạn, nếu không phải ở giữa có một Dung Ân, bọn họ sớm đã bắt đầu chém giết
lẫn nhau.
Lúc Nam Dạ Tước mở cửa đi ra ngoài , giật mình kinh ngạc, xoa vai người đàn ông đi ra ngoài.
Tư Cần không có nghe được âm thanh đóng cửa , cô xoay người lại, liền thấy Hạ Tử Hạo đứng ở cửa.
Chén trà trong lòng bàn tay rơi xuống mặt đất, nước trà ấm áp bắn
tung tóe lưng bàn chân Tư Cần, cô theo bản năng lui lại, mặc dù sớm muộn cũng sẽ gặp, nhưng nếu không phải Nam Dạ Tước đi ra ngoài, Tư Cần chắc
chắn sẽ không để anh vào. Chân tay cô luống cuống đứng ở ban công, Hạ Tử Hạo đóng cửa lại, mặc chiếc áo khoác màu nâu, cằm kiên nghị lộ ra mấy
phần lạnh lùng, râu mép lâu ngày không cạo.
Hai người liếc nhau một cái, Tư Cần lướt qua những mãnh vỡ kia đi vào phòng.
Hạ Tử Hạo thấy cô muốn đi vào phòng ngủ, hắn nắm chặt tay cô, dùng
sức rất mạnh, dường như muốn bẻ gãy tay Tư Cần, mặc dù đau, nhưng cô
cũng cắn răng không có kêu lên.
"Tại sao? " hắn hỏi.
Tư Cần có thể nói với mọi người, 'tôi không hối hận', duy nhất không thể đối mặt với Hạ Tử