XtGem Forum catalog
Dục Vọng Đen Tối

Dục Vọng Đen Tối

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 3210093

Bình chọn: 8.5.00/10/1009 lượt.

Ân", Diêm Việt cuối cùng vẫn giữ được bình tĩnh, anh đẩy tay Tư Mạn, quay trở lại chỗ hai người.

Mi t Nam Dạ Tước cau lại, lúc này, ám muội cắn lấy khóe miệng Dung

Ân, "Chưa người khác hôn bao giờ sao, muốn quan sát để học tập?".

Sắc mặt Dung Ân ửng hồng, trong khoang miệng, vẫn còn lưu lại mùi

rượu vang đỏ của anh, mái tóc lộn xộn, môi cũng có phần sưng tấy, Diêm

Việt nhìn chuyên chú, hồi lâu sau, mới buồn bã cất tiếng , "Anh quả

nhiên đã nhìn lầm em".

Nam Dạ Tước cười nhạt, đơn giản tựa lưng vào ghế xem màn náo nhiệt.

Dung Ân ngg đầu, đột nhiên đẩy ghế muốn bỏ , chưa kịp bước , cổ tay

đã bị Nam Dạ Tước kéo lại, khuôn mặt anh tuấn của anh hướng về phía Diêm Việt, "Tôi hiếu kỳ, em sai gì vậy?".

"Ân Ân, em quả xem chuyện giữa hai chúng ta, quên trọn vẹn?"

Nam Dạ Tước cầm lấy tay Dung Ân, ngón trỏ kiêng nể di chuyển thành

vòng tròn lòng bàn tay , Dung Ân cố gắng lấy lại bình tĩnh, ánh lạnh

nhạt đối diện Diêm Việt, rồi lại nhìn sang khuôn mặt trang ểm tinh tế

của Tư Mạn, "Giữa chúng ta, nếu anh còn nhớ chút, chúng ta sẽ như người

dưng giống ngày hôm nay".

"Anh nhớ rất rõ", thần sắc Diêm Việt lộ ra gấp gáp, hấp tấp giải thích, "Điều gì anh cũng đều nhớ".

"Anh nhớ mọi thứ nhưng lại quên tình giữa hai chúng ta", biểu cảm

gương mặt Dung Ân hề gợn sóng, "Ngày hôn nay, bên cạnh anh cũng có người mới, nếu trước đây tôi quay đầu lại, tôi vẫn sẽ luôn tin tưởng, anh là

người đàn ông mà tôi vẫn hằng mong chờ".

Mà hôm nay, tất thảy, lại giống như hoa trong gương, trăng trong ,

kiên trì níu giữ những gì của trước đây đến tận ngày hôm nay, dường như

chỉ là phí ng vô ích.

Nam Dạ Tước mất tiền chứng kiến màn kịch, nghe như vậy, cõi lòng anh

đột nhiên nhảy múa vui mừng, anh hoàn toàn để ý đến sắc mặt xanh xám lẫn lộn của Diêm Việt, anh kéo Dung Ân lại bên cạnh mình, "Dẹp , thức ăn

mới được nửa, dài dòng gì chứ".

"Việt, chúng ta thôi", Tư Mạn vội vàng kéo lấy tay anh ta, Nam Dạ Tước cắt miếng thịt bò đưa lên miệng Dung Ân, "Ăn chút gì ".

Cô lúc này chỉ nhìn những món đồ béo ngậy liền cảm nôn nao, vội vàng đẩy tay Nam Dạ Tước, "Tôi no rồi".

Người đàn ông buông đồ ăn trong tay, cơ thể tiến lại gần, khuôn mặt

tuấn tú thân thiết vùi vào cổ , "Ân Ân, miệng lưỡi của em rất lợi hại".

Cô nghiêng đầu, môi người đàn ông chu lại (đáng chết

được....AAAAAAA....), nhìn ra được ý xấu trong nụ cười của anh, vội vàng chuyển trọng t câu chuyện, "Tôi no rồi, chúng ta về thôi".

"Được", Nam Dạ Tước vẫy tay, sau khi cho tiền típ, ôm lấy Dung Ân rời khỏi.

Bên trong dạ dày rốt cuộc vẫn như trống trơn, khi Dung Ân ngồi lên

xe, cũng đã vô cùng buồn ngủ, tựa đầu cửa kính xe, chỉ chừng hai, ba

phút, đã bắt đầu chìm vào giấc ngủ.

Về đến Ngự Cảnh Uyển, Nam Dạ Tước ngủ, rợm đánh thức dậy, anh nghiêng người, nghịch ngợm bịt miệng , hô hấp Dung Ân thoải mái, liền vươn tay

đẩy ra.

"Đến nhà rồi", Nam Dạ Tước xuống xe trước, Dung Ân theo sau anh, vừa vào phòng khách, toàn thân đã bị anh nhấc bổng lên.

Cô hoảng hốt ôm lấy cổ anh, Nam Dạ Tước ôm lấy quay vòng, khi dừng

lại, đôi đen láy đã phủ tầng ái muội, anh mở lời, giọng khàn khàn mê

hoặc, "Ân Ân, tôi muốn em".

Cô đầu váng hoa, cảm giác buồn nôn lại dấy lên, vội vã lắc đầu, "Tôi khỏe".

"Tới ngày?"

Dung Ân cũng hề chu bị, lúc này ra, chắc c sẽ bị bại lộ, "Không phải, tháng này muộn vài ngày, chỉ là tôi cảm khỏe".

Nam Dạ Tước vẫn chưa nhớ được chu kỳ của , nghe xong lời , đôi hẹp

dài nheo lại, tay anh dùng sức, đặt Dung Ân xuống ghế sô pha, toàn thân

mình cũng đè ở , "Ngày hôm nay, tôi thể được".

Dung Ân nhớ kỹ lời dặn dò của bác sỹ, ba tháng đầu cần phải tránh

hoàn toàn chuyện này, bàn tay bé của đặt Nam Dạ Tước, "Tôi muốn".

Người đàn ông xem lời bỏ ngoài tai, anh kéo tay xuống thắt lưng mình, "Nhưng nó muốn".

Thanh của anh khàn khàn như có như , cơ hồ lời ra chỉ như thủ thỉ,

Dung Ân hiểu rõ đó là khi anh đã bắt đầu bùng nổ, áo quần gần như đã bị

cởi ra toàn bộ, tay Nam Dạ Tước siết lấy tấm lưng mảnh khảnh của , đặt

nó lên bàn trà lạnh toát.

Tấm lưng trần, vẽ lên đường cong duyên dáng phơi bày trước người đàn

ông, Nam Dạ Tước cởi bỏ đồ trong, hai tay di chuyển từ bả vai dần xuống

dưới, bàn tay ve vuốt khuôn đẫy đà, giọng khêu gợi mà nóng bỏng phả ra

bên tai , "Ân Ân, phía sau em rất hấp dẫn, tôi chưa kịp tiếp cận, đã thể dời ".

Trong phòng khách tuy rằng có mở hệ thống sưởi ấm, nhưng toàn thân

Dung Ân lại lạnh đến phát run, ngữ khí của anh, rõ ràng là tán tình,

nhưng khiến bị mê muội cuốn vào, "Nam Dạ Tước, chúng ta lên lầu ...."

"Tôi đợi được".

Trong phòng khách trống , Dung Ân ngg đầu, có thể nhìn bộ dáng hai

người mặt bàn trơn bóng, hai bả vai được ánh đèn hắt phản chiếu càng làm tôn lên làn da trắng nõn, người đàn ông phía sau, động tác dịu dàng cầm chân đưa lên.

Tư thế như vậy, hẳn cần ít sức lực, hơn nữa, ngày hôm nay Nam Dạ Tước đặc biệt hưng phấn, Dung Ân nghĩ vậy, vội vàng bắt lấy cánh tay anh,

"Hôm nay, chúng ta đổi kiểu được ?".

Người đàn ông quả nhiên dừng động tác, cơ thể anh quay về áp sát lấy

Dung Ân, từ sau lưng, ánh tà mị, "Kiểu