
n sát Dung Ân, anh thầm nghĩ, có lẽ đã từng
suy xét đến khả năng này, nên có ý muốn thăm dò, chỉ là, đứa trẻ mang
theo những trách nhiệm vô cùng lớn lao, nếu tự mình xác định thấu đáo,
Nam Dạ Tước sẽ cho phép bất kì ai tùy tiện mang thai đứa con của chính
mình.
Dung Ân cắt miếng bò bít tết, dùng dĩa đưa vào miệng miếng, vị béo ngậy x chiếm khoang miệng, ăn rất nhanh, cũng hề uống .
"Khụ khụ...."
Dung Ân cúi đầu, mái tóc dài che khuất bộ dạng chật , rơi vào tình
trạng như , e rằng có mấy ai còn có thể bình tĩnh ăn như vào lúc này?
"Em rất đói sao?", Nam Dạ Tước cười cười, ệu bộ vẫn ưu nhã như trước.
Hai Dung Ân cay xè, khóe miệng còn lưu lại chút chấm màu nâu, vẫn chỉ cúi đầu, người đàn ông vậy, liền cảm có ều gì đó bất thường, "Ân Ân?"
Cô cố gắng tiêu hóa, cảm giác được miếng thịt bò bị nghẹn lại ở cổ
họng cuối cùng cũng được nuốt xuống, thanh Dung Ân rất , "Tôi sao, chỉ
là c thận bị nghẹn thôi".
"Thích nơi này ?", Nam Dạ Tước đột nhiên hỏi.
Dung Ân lau khóe miệng, ngg đầu lên, phủ tầng mỏng hơi , tưởng như
nhìn ra được dấu vết gì, nhìn quanh bốn phía, gật đầu, "Thích".
"Vậy", Nam Dạ Tước nhấp ly rượu môi, đôi hẹp dài xuyên thấu qua ly rượu vang đỏ nhìn sắc mặt rạng ngời của Dung Ân, "Em tôi ?".
Cô lần nữa lại bị mắc nghẹn, sắc mặt trở nên c trọng, "Nam Dạ Tước, anh sao chứ?".
Khi người đàn ông hỏi ra câu này, Dung Ân thậm chí nghe được trái tim mình thổn thức mà đập rối loạn, con ngươi đen bóng của nhìn chăm chú
ánh sáng như đuốc của người đàn ông, nên mực phủ nhận, dứt khoát mới
phải.
"Tôi muốn biết, chúng ta ở cùng nhau lâu như vậy, em đã bắt đầu động t chưa?" Người đàn ông cười tà mị vô cùng tận, dường như quyến rũ ra câu
trả lời mà anh muốn nghe.
Dung Ân ngốc, hiểu được cái gì nên, cái gì nên, vén mái tóc dài ra
sau đầu, cố gắng trấn tĩnh những xúc cảm lạ thường quẫy lên trong lòng,
khiến lời ra trở nên bình thản nhất có thể, "Vậy còn anh, ?" Người đàn
ông nhướng mày, thần sắc tưởng như vừa nghe được câu chuyện hài, anh
trốn tránh, "Ân Ân, vấn đề này, em nên hỏi tôi".
Dung Ân uống vào ngụm cam, cảm giác đắng ngắt trong miệng được vị ngọt quyện hòa, "Chúng ta, đều giống nhau".
Trong lòng anh, có , Ngay từ khi bắt đầu, Nam Dạ Tước chỉ muốn chơi
đùa, mặc dù anh đối xử với Dung Ân khác hơn đôi chút, nhưng suy cho
cùng, cũng giống như với biết bao nữ nhân khác.
Trong lòng , cũng có anh, chỉ là, như vậy?
Lòng bàn tay siết lại khiến tay đau nhói, Nam Dạ Tước biết đã đứng
lên từ bao giờ, đến bên cạnh , anh nhàng ôm lấy từ phía sau, áp sát lấy
tấm lưng đông cứng của , hai tay anh nhàng, vòng quanh bụng , cạnh mặt
anh áp sát má Dung Ân, ra hiệu nhìn lên bầu trời, "Đẹp ?".
Khắp bầu trời là pháo hoa rực sáng, từng đợt bung tỏa vòm trời thành
phố, thu vào tầm lỗng lẫy, ngời sáng, màn đêm được tô ểm giống như ban
ngày, trở nên mộng ảo hơn bao giờ hết.
"Đẹp quá", khóe miệng Dung Ân vẽ lên đường cong kiều diễm, Nam Dạ
Tước nghiêng đầu, khẽ khàng đặt lên môi nụ hôn, cầm lấy tay người đàn
ông, khiến lòng bàn tay anh áp sát bụng mình, cơ thể còn cứng ngắc, đầu
thoải mái tựa vào bả vai người đàn ông.
"Nam Dạ Tước....."
"Ừ?", đôi anh lấp lánh những ánh sáng rạng rỡ buông hạ lại gần .
Dung Ân chỉ cười, đôi long lanh, nụ cười, mang theo biết bao phần
mông lung và vô định, , Nam Dạ Tước, anh cảm nhận được đứa con của mình
chứ? Con ngủ ngoan dưới lòng bàn tay anh, anh cảm nhận được ?
Những lời này, chỉ dám giấu ở tận sâu đáy lòng, nhàng tự vấn.
Rõ ràng muốn rơi lệ, nhưng niềm vui lại như vỡ òa, Dung Ân sợ ánh bất cần của người đàn ông, trăm mối ngổn ngang chất chồng, tay ôm lấy cổ
Nam Dạ Tước, môi run rẩy khẽ đưa lên.
Đôi nhắm lại, như vậy, mới có thể che giấu được kiên cường ngụy tạo.
Đối với lần đầu tiên chủ động của Dung Ân, hoàn toàn nằm ngoài dự
liệu của Nam Dạ Tước, nhưng anh cũng suy nghĩ quá nhiều, đầu lưỡi mỗi
lúc th nhập sâu hơn, hai bên truy đuổi hồi, hơi thở người đàn ông mỗi
lúc gấp gáp, dường như muốn kết thúc.
"Đây chẳng phải Nam tổng sao?"
Tiếng từ đâu vẳng lại, giọng nữ từ đỉnh đầu hai người truyền đến, Nam Dạ Tước di chuyển mí , là Diêm Việt, bên cạnh còn có người phụ nữ ăn
vận thời thượng, Tư Mạn. Dung Ân nghe được tiếng , vừa muốn mở , môi
người đàn ông đã nhanh hơn, mở , nụ hôn đã lại đáp xuống mí , sau đó,
bàn tay nâng lấy từ sau cổ Dung Ân, đem áp sát vào khuôn của người đàn
ông. "Cô thích làm phiền chuyện người khác như vậy sao?"
Nét Tư Mạn thoảng chốc xấu hổ, ánh cố gắng bình tĩnh nhìn vào người
đàn ông, "Xin lỗi, Nam tổng, chúng tôi xin phép", ta vô cùng thân thiết, sóng bước kề vai bên cạnh Diêm Việt, cố ý cao giọng, "Việt, chúng ta
thôi".
Bàn tay ở sau lưng Nam Dạ Tước kìm được nắm chặt thành quyền, ôm chặt lấy anh, người đàn ông mới vừa rồi hôn dở dang, hai người vừa cất bước
rời khỏi, anh đã nâng mặt Dung Ân, lần nữa quấn lấy môi .
Người đàn ông đã từng sâu đậm, ngay phía sau lưng hai người.
Dung Ân nhắm chú ý tới, năm muôn trùng xa cách, hai người bọn họ đều
đã có người khác, cái còn lại chỉ là những lời ước hẹn vậy thôi.
"Ân