
ng đại bác trọng lực với cô! Đại bác trọng lực với phạm
vi sát thương hơn mấy trăm thước vuông, đủ để khiến bất cứ vật thể gì bốc hơi
trong không khí! Anh ta quả thật không lưu tình muốn giết cô!
Cô đẩy
cây cối hai bên ra, xông lên, giận dữ xoay người lao thẳng về phía máy bay
chiến đấu!
Sự phản
kích đột ngột của cô, quả thật khiến Thẩm Mặc Sơ nao nao, thế nhưng hỏa lực vẫn
không hề dừng lại, ùn ùn kéo đến.
Bóng
dáng của cô, giống như con dao nhỏ đâm vào lưới lửa, sắc bén bức người! Trong
bóng đêm, Thẩm Mặc Sơ nhìn thấy khuôn mặt cương nghị quyết tuyệt của cô, xẹt
ngang qua khoang điều khiển. Tuy từng giết người vô số, khi nhìn thấy vẻ mặt
tiêu điều của cô lại đột nhiên khiến trong lòng Thẩm Mặc Sơ kinh sợ!
Không
tốt!
Anh lập
tức vòng đầu máy bay lại, muốn vùng thoát khỏi cô nhưng đã không còn kịp nữa!
Máy bay
xóc nảy vô cùng kịch liệt trong gió.
Thế
nhưng Hứa Mộ Triều lại không hề hoảng sợ, vững vàng bám trên một bên động cơ,
nhanh chóng lấy súng ra bắn!
“Bằng
bằng bằng!” Không đợi động cơ tắt lửa, cô đã dùng vai làm vũ khí, hung hăng đập
vào động cơ! Bị công kích hai lần liên tục, động cơ nhanh chóng phát nổ!
Máy bay
ngay lập tức bị mất cân bằng, khói đen đặc cuồn cuộn bốc lên, ngã trái ngã
phải, nghiêng nghiêng hướng về triền núi bên cạnh!
Hứa Mộ
Triều vui vẻ trong lòng, vừa muốn bay khỏi máy bay rơi để bảo vệ bản thân, lại
đột ngột nghe thấy một tiếng vang nhỏ! Trong lòng cô trầm xuống, khó khăn ngẩng
đầu, trong lòng dâng lên nỗi tuyệt vọng vô bờ——
Trong
bóng đêm, cơ thể anh cứ như một con đại bàng oai hùng đang săn mồi, dùng tốc độ
mà mắt thường không thể nhìn thấy, mạnh mẽ phóng tới !
“A!”
Hứa Mộ
Triều đau đớn hô lên một tiếng, bàn tay như kìm sắt kia đã bóp chặt lấy cổ và
lưng cô từ phía sau ! Cánh của cô quạt kịch liệt, đánh thật mạnh về phía cơ thể
anh! Thế nhưng anh lại không quan tâm, dồn hết sức siết chặt lấy cô!
“Buông
tay!” Cô giận dữ rống lên! Nếu không sẽ chết hết! Máy bay đã sắp rơi xuống,
cánh của cô lại bị kiềm chế, hai người sẽ từ trên không trung rơi thẳng xuống!
Anh lại
trả lời lại cô bằng cách ra tay thật mạnh, đập một phát sau gáy cô!
Mẹ nó!
Thẩm Mặc Sơ vì giết cô, ngay cả mạng sống cũng không cần!
Trong
đầu cô hiện lên ý niệm này, sau đó hai mắt cô tối sầm, bất tỉnh nhân sự.
Khi Hứa
Mộ Triều tỉnh lại,đã là ban ngày. Không biết đã mấy giờ, trời xanh mây trắng vô
cùng sáng sủa, bên tai là tiếng nước chảy róc rách.
Cô đã
tỉnh nhưng vẫn không nhúc nhích, mắt dò xét chung quanh, bốn phía không có một
bóng người. Cánh cô vẫn còn phỏng, sau gáy vẫn còn đau. Thở ra một hơi, sức lực
dường như đã khôi phục hơn phân nửa.
Trong
lòng cô vui vẻ, lập tức lại có cảm giác khác thường.
Phía
sau lưng….cảm thấy vững chắc ấm áp.
Cô nhẹ
nhàng chậm rãi quay đầu, liền nhìn thấy cách đỉnh đầu mình không tới năm cm, là
khuôn mặt tuấn lãng bức người quen thuộc.
Cô nao
nao.
Khoảng
cách gần như vậy, lông mi dài hơi cong lên của anh khiến trông anh nhu hòa khác
thường. Bởi vì đôi mắt tối đen không mở ra, ngũ quan sắc bén trước kia cũng lộ
ra vài phần thanh tú mà anh tuấn. Tựa như một người thanh niên bình thường đang
ảm đạm ngủ say.
Hứa Mộ
Triều lặng lẽ chớp mắt, chậm rãi nâng tay, lặng yên không tiếng động bóp cổ
anh.
Đây
thật sự là cơ hội ngàn năm có một. Chỉ cần anh chết, Hudgens chỉ như con rối,
Minh Hoằng một thân một mình, cô cũng sẽ có cơ hội báo thù cái đêm hoang đường
bị anh ta cắn.
Đúng là
một cơ hội tốt.
Hứa Mộ
Triều nhìn chằm chằm khuôn mặt kia, nhìn rồi lại nhìn. Ngón tay lạnh như băng
đã kềm chặt cần cổ màu lúa mạch của anh, hơi thở đàn ông mang mùi máu tươi
quanh quẩn chóp mũi của cô, một lần rồi lại một lần.
Cô
không xuống tay được. Một Hứa Mộ Triều “nhất tướng công thành vạn cốt khô”*,
Hứa Mộ Triều bị anh hại cho suýt nữa rơi vào chỗ chết, lại không thể xuống tay
được.
(*Nhất
tướng công thành vạn cốt khô: ý nói một tướng đánh vào thành trì giết chết vạn
người.)
Cô lại
còn mong cho anh tỉnh lại, trông chờ kỳ tích xuất hiện.
Thế
nhưng không đợi cô thu tay, một tiếng gió sắc bén vụt tới, thế giới của HứaMộ
Triều đã đảo lộn! Bả vai và tứ chi bị người kia dùng sức ngăn chặn! Đỉnh đầu
tối đen ——
Nhu hòa
chỉ là giả dối.
Chỉ có
khuôn mặt âm trầm của vua Zombie bao phủ đỉnh đầu cô. Không biết anh đã tỉnh từ
lúc nào, đôi mắt xanh sâu thẳm ánh lên sát khí. Mà tay anh đang bóp chặt cổ cô!
Hai mắt
anh sáng quắc nhìn cô chằm chằm: “Vì sao không ra tay?”
Cô tức
giận đến không thở nổi, vô cùng vì hối hận vừa rồi không nhân cơ hội chế ngự
anh. Thế nhưng cô cũng không hề yếu thế bật lại: “Đến đây đi, chúng ta ôm nhau
chết chung, cái đồ điên nhà anh!”
Thẩm
Mặc Sơ không cần cúi đầu, cũng cảm giác được một tay của cô, không biết từ lúc
nào đã nhanh chóng chụp vào ngực trái của anh, chỉ cần dùng lực một chút, có
thể móc tim anh ra. Một chân khác lại để ở chỗ….của anh, chỉ cần một cú, có thể
khiến vua zombie từ nay về sau tuyệt đường con cháu.
Thế lực
ngang bằng.
“Em
đã từng bị
tôi cắn, sao lại không sa