
Tình..
Rajiva
đột nhiên ngẩng lên, ánh nhìn sắc lẹm bừng lên trong đôi mắt màu xám nhạt long
lanh ấy.
- Phải
thế nào mới chịu ở lại?
Tôi mở
miệng nhưng không thốt được nên lời, nước mắt lăn dài trên má.
- Tôi...
Lại mở
miệng, nhưng vẫn chưa thể bật ra một câu nói hoàn chỉnh.
- Tôi...
Tôi
quay đi. Tôi không muốn cậu ấy thấy tôi khóc, nhưng không hiểu sao tôi không
kềm chế nổi. Tôi làm sao kềm chế nổi.
- Ngải
Tình...
Giọng
nói khẽ khàng, nhẹ như hơi thở, cánh tay dài gầy guộc vươn đến với tôi. Tôi
nhắm mắt lại. Ngã mình vào vòng tay đang run rẩy của Rajiva.
Khoảnh
khắc chạm vào khuôn ngực của cậu ấy, một tiếng nói mơ hồ, bồng bềnh trôi trên
đỉnh đầu tôi:
- Mười
năm chờ đợi chẳng lẽ chỉ đổi được vài tháng ngắn ngủi bên nhau?
Tôi
không khống chế nổi mình, đã bật khóc thảm thiết. Rajiva, Rajiva, vì sao người
tôi yêu lại là cậu? Vì sao chúng ta yêu nhau lại không thể ở bên nhau? Vì sao
khi ấy tôi lại đồng ý tham gia vào dự án vượt thời gian ngu ngốc này?
Trong
vòng tay cậu ấy, tôi đã khóc triền miên, khóc nhiều đến nghiêng ngả cả đất
trời, khóc ướt đẫm vai áo của người ấy. Hơi ấm của Rajiva qua làn vải mỏng ấy
khiến má tôi bỏng rát. Ước gì vòng tay ấm áp này là nơi tôi có thể nương tựa
vào bất cứ khi nào.
- Ngải
Tình...
Cậu ấy
khẽ đẩy tôi ra, nhìn sâu vào mắt tôi. Hai hàng lệ đổ dài trên gương mặt hao
gầy, đọng lại thành những giọt trĩu nặng nơi chiếc cằm nhọn, lún phún sắc xanh,
rồi nhỏ xuống chiếc áo cà sa màu nâu sòng. Nước mắt vỡ òa, thấm trên làn vải
mỏng, tạo thành hình những bông hoa nhỏ sẫm màu.
- Đây là
lần đầu tiên trong đời Rajiva khóc. Lần đầu khóc vì mẹ, nhờ có cô mà tôi biết
được lúc đau khổ có ai đó ở bên cạnh thật dễ chịu biết bao. Lần thứ hai vào
buổi tối ngày cha mất, một mình Rajiva lặng lẽ chạy ra ngoại thành để khóc. Khi
ấy tôi đã mong có cô ở bên cạnh biết nhường nào.
- Tôi ở
đó...
Tôi đã
khóc không thành tiếng, ngước nhìn cậu ấy bằng đôi mắt ướt nhòe.
- Tôi đã
đến đó, đến rất gần cậu và chờ đợi đến tận bình minh ngày hôm sau khi cậu quay
về.
Rajiva
siết tôi trong vòng tay thật chặt, không giống như trước đó. Cánh tay cậu ấy
ngày một mạnh mẽ hơn, như muốn hòa tan tôi trong lồng ngực cậu ấy vậy. Vòng tay
cuồng nhiệt khiến tôi chới với. Tôi vòng tay ôm lấy bờ vai gầy guộc của cậu ấy.
Rajiva khẽ rùng mình, đột nhiên đẩy tôi ra.
- Ngải
Tình, Rajiva chưa bao giờ thấy vui vẻ như trong ba tháng qua. Cứ nghĩ đến thời
khắc cuối ngày được trở về gặp cô, tôi ngày ngày mong chờ giờ tụng kinh buổi
tối.
- Rajiva...
Tôi như
mê đi trong ánh mắt đám đuối của cậu ấy.
- Tôi
cũng vậy, ngày nào cũng mong ngóng cậu trở về...
- Tôi
muốn...
Rajiva
ngập ngừng. Ánh mắt khóa chặt đôi mắt tôi. Mỗi tiếng thốt ra như có sức nặng
nghìn cân.
- Rajiva
từ lâu đã muốn...
Tôi
nhìn Rajiva, chớp mắt, hít một hơi thật sâu, chờ đợi. Cậu ấy ngập ngừng rất
lâu, cứ khẽ mở miệng lại mím chặt môi lại, không sao cất nổi dù một tiếng.
- Rajiva...
Tôi khẽ
gọi, mắt nhìn sâu vào hai vực nước hun hút của cậu ấy.
- Cậu
muốn nói gì?
- Muốn...
hôn... nàng, được không?
Cậu ấy
nói ra rồi, tuy giọng còn run run nhưng mỗi chữ thốt ra là cả một nỗ lực dời
non lấp bể. Gương mặt bừng bừng như thiêu đốt, đôi mắt như hai vực nước trong
suốt, sâu hun hút ấy gắn chặt lấy tôi, như chờ đợi. Trái tim tôi lại chịu thử
thách, nước mắt tuôn trào. Ôi người đàn ông này mới thuần khiết làm sao, đến
bây giờ vẫn còn hỏi tôi có được hay không.
- Không
được.
Tôi cố
gắng hít một hơi thật sâu, nhẹ nhàng đáp lại.
- Chàng
không thể phá giới.
Rajiva
giật mình, cánh tay khi nãy vẫn siết chặt hai vai tôi khẽ buông và quay mặt đi.
Một nỗi thất vọng, buồn tủi đày đọa gương mặt chàng.
Đó là
sắc diện luôn khiến trái tim tôi quặn thắt.
- Nhưng,
em có thể hôn chàng...
Tôi
kiễng chân, vòng tay lên níu lấy chiếc cổ thiên nga của chàng, khẽ đặt môi lên
bờ môi mỏng manh của chàng. Từ khoảng cách gần trong gang tấc ấy, đôi mắt to
của chàng trùm lên tôi tựa hai vực nước sâu vô tận hút tôi vào bên trong. Hàng
lông mày dài thanh tú khẽ rung động, đẹp như thần tiên. Môi chàng rất mềm.
Khoảnh khắc chạm vào đôi môi ấy như có một luồng điện lan tỏa khắp cơ thể tôi.
Rajiva
khẽ rùng mình, đôi mắt vẫn mở to, đáy mắt hắt lên một tia kinh ngạc, tiếp theo
đó là niềm vui rạng rỡ. Tôi nhắm mắt lại, cảm nhận sự ngọt ngào của đôi môi
chàng bằng trái tim. Thì ra nụ hôn tuyệt vời đến như vậy! Trước đó, với
Pusyseda không thể gọi là hôn. Đây mới là nụ hôn thực sự của tôi. Nụ hôn mà
suốt đời tôi sẽ không thể nào quên.
Rajiva
chỉ đứng yên lặng, để mặc tôi gắn môi mình lên làn môi mềm mượt của chàng. Khi
tôi đánh liều dùng đầu lưỡi liếm nhẹ trên bờ môi vẫn đang mím chặt của chàng,
Rajiva kinh ngạc, khẽ kêu lên một tiếng, đôi môi hé mở. Chỉ nửa giây đắn đo,
đầu lưỡi tôi nhẹ nhàng vân du vào bên trong, chạm vào đầu lưỡi ngọt và ấm của
chàng. Chàng vẫn đứng yên, không động đậy, nhưng hơi thở bỗng trở nên gấp gáp.
Lúc chạm phải đầu lưỡi tôi, chàng đột ngột ôm chặt lấy eo tôi, đầu cuối thấp,