
thân người đổ về phía trước, chủ động đẩy cao đầu lưỡi cuốn lấy tôi. Chúng tôi
mê man đuổi bắt nhau, cuốn lấy nhau, quấn quít bên nhau. Trời sập thì đã sao,
đất lở thì đã sao?! Giữa đất trời này, chỉ có tôi và chàng, người đàn ông và
người phụ nữ...
Lúc
tách nhau ra, hai chúng tôi cùng thở hổn hển, nhìn vào mắt nhau và cười...
- Chàng
nhớ nhé, chàng bị em ép buộc, em chính là người dụ dỗ chàng phá giới, vì vậy,
em sẽ gánh chịu mọi tội lỗi. Chàng không có tội gì cả. Dù phải sa xuống bất cứ
tầng địa ngục nào, Ngải Tình cũng không sợ...
- Ngải
Tình...
Một tay
chàng giữ chặt eo tôi, một tay khẽ đặt lên má tôi, chàng dịu dàng vuốt ve
gương mặt tôi. Bàn tay với những ngón dài, thon gầy ấy chạm đến đâu là làm cho
gương mặt tôi bừng sáng đến đó.
- Rajiva
đã phá giới từ lâu rồi...
Chàng
khẽ cất tiếng, cọ trán chàng vào trán tôi.
- Ghen tị
với em trai, phạm phải giới luật đố kỵ. Luôn mơ tưởng đến nàng, phạm phải giới
luật tư dâm. Ở bên nàng lại khao khát được chạm vào nàng, phạm phải giới luật
khát khao dục vọng. Ngải Tình, mười năm trước, mười năm qua, Rajiva đã luôn phá
giới.
Chàng
xoay người tôi lại, để mắt tôi nhìn vào mắt chàng. Vẻ dịu dàng trong đôi mắt ấy
khiến tôi như mềm đi.
- Bởi
vậy, ta mới đáng bị đẩy xuống địa ngục, chứ không phải nàng...
- Rajiva...
Tôi áp
mình vào ngực chàng.
- Chàng
không có tội gì cả. Chính em đã quyến rũ chàng. Em giống như yêu nữ từng quyến
rủ Phật tổ năm xưa. Khi chàng tỉnh cơn mơ, em sẽ tan theo mây khói.
Ngón
tay chàng đặt trên miệng tôi, ngăn tôi nói tiếp. Tôi ngước nhìn đôi mắt long
lanh, tinh khôi như hồ nước thu. Giọng chàng êm như lụa, thoảng bên tai:
- Không
đâu, nàng không như vậy...
Chàng
nhìn tôi, ngập ngừng, do dự, đắn đo.
- Nàng…
Hít một
hơi thật sâu giọng chàng nhẹ bẫng như làn gió.
- Nàng…
có muốn Rajiva hoàn tục không?
-
Không!
Tôi
hoảng sợ, rời khỏi vòng tay chàng. Hiện thực nghiệt ngã đã ùa về.
- Chàng
không thể!
-
Rajiva, sau này chàng sẽ có được những thành tựu lớn lao, chàng sẽ đến Trung
Nguyên truyền bá Đạo Phật và giúp cho đạo Phật ở Trung nguyên phát triển rực
rỡ.
Tôi đăm
đăm nhìn chàng, giọng nói không biết từ lúc nào trở nên quá đỗi bi ai:
- Bởi
vậy, chàng không thể hoàn tục. Nếu chàng làm vậy, em không thể tưởng tượng nổi
hậu quả sẽ ra sao, em sẽ hoá điên mất! Và cả đời này em sẽ không thể tha thứ
cho mình.Rajiva, số mệnh của chàng đã được định đoạt, không thể nào thay đổi…
Tôi
nghẹn ngào, tôi biết vận mệnh của chàng, tôi không thể thay đổi vận mệnh đó,
vậy còn vận mệnh của tôi thì sao? Lẽ ra, tôi sẽ không bao giờ chạm được vào
chàng, nhưng dự án vượt thời gian này đã thay đổi số mệnh của tôi. Ai mà biết
được rồi số mệnh của tôi sẽ đi về đâu…
Chàng
thở dài, kéo tôi vào lòng.
- Ngải
Tình, Phật tổ đã cử nàng đến bên ta phải không? Nàng là tiên nữ, nên nàng biết
tương lai của ta phải không?
-
Rajiva, em không biết phải giải thích như thế nào với chàng về sự xuất hiện của
em, nhưng những gì em nói đều là sự thật. Hãy hứa với em, cả đời này chàng sẽ
không hoàn tục. Xin đừng quên lý tưởng lớn lao của chàng: Hãy đưa Đạo Phật đến
Trung nguyên để cứu rỗi biết bao con người đang đắm chìm trong bể khổ.
Chảng
xiết chặt tôi hơn, khuôn ngực phập phồng,
hồi lâu mới cất lời:
- Được,
ta hứa với nàng, nàng muốn ta đến Trung nguyên truyền bá đạo Phật, ta nhất định
sẽ đi.
Chàng
ngập ngừng, lấy giọng, câu hỏi xen trong nỗi ngẹn ngào trôi đến bên tai tôi:
-
Nhưng, nàng vẫn phải ra đi ư?
-
Rajiva, chàng từng nói, mọi thứ đều không tồn tại kia mà! Em chỉ là một ảo ảnh,
em không tồn tại thực sự, em sẽ nhanh chóng biến mất. Sau này, chỉ cần chàng cố
gắng, chàng nhất định sẽ quên được em…
- Chúng
sinh trong cõi phàm trần ai nấy đều bị ràng buộc bởi thế giới vật chất và tinh
thần mà chẳng thể thanh thản.
Chàng
nhẹ nhàng buông tôi ra, xoay lưng, hướng ánh mắt ra ngoài cửa sổ, ngọn đèn dầu
buổi chiều muộn không che nổi nét cô đơn trong đáy mắt.
Rajiva
đắm chìm trong cõi trần ai, biết bao điều ràng buộc, làm sao có thể an nhiên tự
tại?
Mọi
ân oán đời này
Đều
vô thường chóng phai
Cõi
thế nhiều khổ não
Đời
người như sương mai
Vì
yêu nên sợ hãi
Vì
yêu nên ưu phiền
Kẻ
nào lià chữ “ái”
Tâm
mới được an nhiên.
Tôi khẽ
nhẩm đọc những câu thơ trong tiểu thuyết “Phi hồ ngoại truyện” mà Viên Tử Y đọc
cho Hồ Phỉ nghe trước khi ra đi, đây cũng chính là những câu kệ trong kinh văn
Phật giáo (cuốn “Phật thuyết diệu sắc vương nhân duyên kinh”).
Từng
câu từng chữ lúc này như cứa vào tim gan tôi.
-
Rajiva, lìa xa ái tình, sẽ không còn ưu sầu khổ não nữa…
- Nếu
nói quên là sẽ quên được thì đâu còn là “vì yêu nên sợ hãi, vì yêu nên ưu
phiền” nữa.
Rajiva
khép mắt, giọt nước mắt sau cùng nhỏ xuống.
- Ý
trời không thể trái. Nếu đã vậy ta trả nàng về cõi trời…
Đêm đó,
không sao chợp mắt được, chúng tôi nương tựa vào nhau, truyền hơi ấm cho nhau.
Trời trở sáng sẽ là thời khắc li biệt, giá như thời khắc ấy đừng bao giờ đế