
n cứu rất lớn. Nhưng khi ấy tôi không đủ thời
gian đến đây tham quan. Còn bây giờ, tôi vượt thời gian trở về thời cổ đại để
làm việc chứ không phải ngao du sơn thủy, các bức bích họa có sức hút với tôi
lớn hơn nhiều phong cảnh núi sông, huống hồ lúc này động đá đó còn chưa được
xây dựng, nên tôi chẳng mặn mà gì với lời rủ rê của Pusyseda. Nhưng cậu ta cứ
giữ chặt tay tôi không chịu buông, tôi đành ậm ừ nhận lời cho qua chuyện.
Cuối
cùng cũng đã được lên đường. Pusyseda bảo sẽ bố trí người trong phủ đánh xe
ngựa đưa tôi đi, nhưng vì không muốn ai biết tôi đến sống trong gia tư của
Rajiva ở Subash, nên tôi kiên quyết từ chối, nói rằng tôi sẽ tự mình thuê xe
đi.
Không
thuyết phục được tôi, Pusyseda đành bỏ cuộc. Gã lãng tử này hôm nay rất nhiều
lời, nằng nặc đòi giúp tôi tìm xe, rồi còn dặn dò đủ thứ trên đời. Cứ như đây
là lần đầu tiên tôi đi xa không bằng! Vậy nên, khi bên tai không còn vang lên
giọng nói lải nhải, dông dài của Pusyseda nữa, tôi thúc phu xe chạy nhanh hết
mức có thể. Tâm tư của tôi đã không lưu lại nơi này nữa, nó đã bay đến căn nhà
nhỏ yên tĩnh cách đây bốn mươi dặm rồi!
Lễ hội
Sumuzhe kết thúc, theo kế hoạch tôi phải lên đường đi Trường An. Nhưng tôi luôn
thấy day dứt, nếu ra đi như vậy, tôi sẽ phải ân hận cả đời. Tôi muốn gặp cậu
ấy, không cần phải nói gì cả, chỉ nhìn thôi cũng đủ.
Cảm
giác được trở về căn nhà nhỏ ở Subash vô cùng gần gũi, ấm áp, Mavasu đon đả
chào đón tôi.
- Những
ngày cô Ngải Tình không ở đây, cậu cả hàng đêm đều tới đọc sách đến khuya mới
về chùa.
Lòng
tôi bỗng nhiên thấy ấm lại, trò chuyện với Mavasu hồi lâu, rồi nhờ ông đến chùa
thông báo với Rajiva rằng tôi đã trở về. Sau đó thì công việc duy nhất của tôi
là hồi hộp chờ đợi Mavasu mang theo tin nhắn từ chùa về. Thông tin rất ngắn
gọn, Rajiva chỉ ậm ừ một tiếng rồi lại tiếp tục công việc. Lẽ nào, đó là câu
trả lời của cậu ấy? Vậy, tối nay, cậu ấy có về đây không?
Nỗi băn
khoăn dày vò tâm can tôi đến tận khi cánh cổng mở rộng.
Tôi lao
ra ngoài sân, nhìn thấy chiếc áo cà sa màu nâu sòng chưa bao giờ vương bụi trần
ấy, nhìn thấy đôi mắt như hai vực nước sâu hun hút ấy và bóng dáng cao gầy, lẻ
loi muôn đời ấy, nhịp đập trái tim tôi, phải chăng mọi người trên thế giới này
đều có thể nghe thấy rõ?
Cậu ấy
ngẩng lên nhìn tôi, vẻ mặt bình thản, khóe môi lướt qua một nét cười lạnh nhạt.
Rồi đột nhiên, nét cười ấy biến mất, vẻ mặt Rajiva trở nên hỗn loạn, bước chân
gấp gáp hướng về phía tôi. Tôi chưa kịp phản ứng gì, thì một cánh tay đã đỡ lấy
đầu tôi, tay kia nâng nhẹ cằm, hướng khuôn mặt tôi lên đối diện với cậu ấy. Vẻ
ngạc nhiên của gương mặt tôi in trong đôi mắt màu xám nhạt đang sát kề.
-
Rajiva…
Tôi xỉu
mất! Cậu ấy, cậu ấy muốn hôn tôi ư? Cảnh tượng lãng mạn trong mơ lẽ nào sắp
diễn ra trong hiện thực? Tôi khẽ hé môi, mắt nhắm lại.
- Đừng
nói gì cả!
Hơi thở
của cậu ấy lướt trên má tôi, giọng nói ấm áp và êm như nhung khiến tôi run rẩy.
Khuôn mặt tôi tiếp xúc với một thứ gì đó, ồ, sao không phải trên môi mà… mà lại
là… trên mũi?
Tôi mở
mắt, thấy Rajiva đang chăm chú ngắm nghía trên gương mặt mình, ánh mắt lo lắng.
Một mảnh khăn được phủ trên mũi tôi. Cậu ấy, cậu ấy không hề hôn tôi. Thế mà,
tôi, tôi… tôi cứ ngỡ…
- Đừng
cúi đầu!
Giọng
cậu ấy gấp gáp, sau đó một cánh tay ôm lấy vai tôi, bàn chân tôi dường như
không chạm đất, trôi theo Rajiva vào trong phòng. Vòng tay cậu ấy khác hẳn vòng
tay Pusyseda, nhẹ nhàng, ấm áp, khiến tôi cứ muốn dựa vào như thế, dựa đến trăm
năm.
- Hay
là ngày mai đến gặp thầy thuốc nhé.
Rốt
cuộc đã xảy ra chuyện gì với tôi? Kéo mảnh khăn phủ trên mũi xuống, tôi sững
người! Một vệt máu sẫm đỏ loang rộng. Trời đất, tôi đã chảy máu cam khi vừa mới
gặp lại cậu ấy ư? Trời ơi, chảy máu cam là trạng thái khi người ta bất mãn với
điều gì đó kia mà! Nhưng, khi nãy tôi đâu có nghĩ ngợi hay lo lắng gì. Lẽ nào
tôi vì quá ư thương nhớ cậu ấy?
Máu vẫn
tiếp tục chảy, Rajiva kê tay để đầu tôi ngửa lên, giọng nhẹ nhàng:
- Yên
nào, một lát sẽ hết.
Chiếc
khăn lại được phủ lên, Rajiva đỡ tôi ngồi trên chiếc giường thấp.
Tôi ước
gì mũi mình tiếp tục chảy máu, để cậu ấy cứ mãi ôm tôi vào lòng như thế. Nhưng,
những giây phút đẹp đẽ luôn qua nhanh, lúc máu ngừng chảy, tôi chỉ muốn gõ mạnh
vào mũi mình một cái.
Rajiva
quan sát thấy tôi không chảy máu nữa, thận trọng kéo chiếc khăn xuống, thu vào
trong lòng. Má tôi nóng bừng:
- Cái
khăn đó đầy vết máu, để tôi giặt sạch rồi trả lại cho cậu.
Cậu ấy
không đáp, lẳng lặng đứng lên, đến bên chiếc tủ đứng, lấy ra một chiếc khăn
mới, đưa cho tôi. Tôi ngẩn ngơ, không biết tôi đã để khăn mùi xoa ở đó từ khi
nào nhỉ?
- Cô
chẳng bao giờ chịu dùng khăn, toàn lau miệng bằng tay, không tốt chút nào.
Vẫn là
giọng nói ấm áp ấy, nhưng ánh mắt không nhìn lên.
- Trong
tủ này đều là khăn mới, đừng quên nhé…
Hạnh
phúc sưởi ấm tôi! Rajiva, cậu vẫn có tình cảm với tôi, đúng không?
Tôi cắn
môi, không để nụ cười tiết lộ niềm vui của mình, chớp mắt nhìn cậu ấy:
-
Rajiva, tôi vẫn chưa vẽ xong chùa