
n đại đến vậy, quan hệ nam nữ
có thể tùy tiện đến vậy! Nhưng nghĩ kỹ lại cũng không có gì đáng ngạc nhiên cả.
Điệu múa thoát y trên đường phố trong lễ hội Sumuzhe, đến những bức họa bán khỏa
thân và hoàn toàn khỏa thân trên vách đá ở Kizil, tính cách phóng khoáng, sôi
nổi, nồng nhiệt của người dân nơi đây. Với lối sống đó của họ, nữ giới chủ động
theo đuổi nam giới chắc chắn không có gì là lạ. Vả lại, Pusyseda hội tụ đủ
những điều kiện để các cô gái phải chết mê chết mệt
- Đúng
vậy, tôi chưa bao giờ nài nỉ bất cứ cô gái nào. Nhưng điều đó không có nghĩa là
tôi tùy tiện. Muốn được lọt vào mắt cậu chủ Pusyseda không dễ đâu nhé.
Cậu ta
đổ người lên chiếc giường của tôi, hai tay gập lại làm gối, rung đùi tự mãn,
đúng là dáng vẻ điển hình của một tên trăng hoa.
- Nhưng
phụ nữ người Hán các chị có vẻ thẹn thùng, e lệ rất nữ tính và đáng yêu.
Đây là
lần đầu tiên trong đời tôi nói chuyện về vấn đề giới tính với một người con
trai vào lúc nửa đêm thế này. Tôi cảm thấy rất mất tự nhiên. Tôi là phụ nữ thế
kỷ XXI, lại hơn cậu ta ba tuổi, mà sao tôi không hề tự tin khi nói chuyện với
cậu ta nhỉ?
- Ngải
Tình, chị là cô gái đầu tiên mà tôi chưa nỡ "ra tay" sau một thời
gian dài như vậy đấy.
Tôi không
chịu nổi vấn đề nhạy cảm này nữa! Vì sao cậu ta cứ mở miệng là thốt ra những
lời lẽ đong đưa ong bướm như vậy? Còn tình yêu thì sao, tình yêu xếp ở vị trí
nào?
- Những
cô gái lên giường với cậu, cậu có yêu họ không?
- Không
hề! Tôi chỉ thấy vui thích thôi. Nhưng được vài ngày là họ đòi này đòi nọ. Họ
đòi tôi phải hứa hẹn, đòi tôi một lòng một dạ, đòi tôi kết hôn, họ khiến tôi
mệt mỏi và ngán ngẩm.
- Họ
muốn cậu hứa hẹn bởi vì họ thật lòng yêu cậu.
Trái
tim tôi như thắt lại khi nghĩ đến con người mà ngay cả lời yêu cũng không dám
thốt ra ấy.
Đàn ông
và phụ nữ tình cờ gặp gỡ, nảy sinh tình cảm, giai đoạn đó người ta gọi cuốn
hút. Cuốn hút là sức hấp dẫn nhục dục, nó sẽ tan rất nhanh. Nhưng yêu là thứ
tình cảm chứa đựng cả rung động của tâm hồn và khát khao nhục cảm. Khi người ta
yêu, lý trí trở lên bất lực, mọi buồn vui, hạnh phúc và đau khổ đều nảy sinh từ
đó. Rồi người ta muốn được có nhau, muốn được hãnh diện về nhau, đón nhận nhau,
thương nhớ nhau, tha thứ cho nhau, hạnh phúc vì nhau. Nhưng đó chưa phải là
giới hạn cao nhất của tình yêu, giới hạn cao nhất là sống bên nhau. Tình yêu
cuồng nhiệt đến đâu rồi nước chảy hoa trôi, cũng sẽ trở lên bình lặng. Hai con
người nương tựa vào nhau, sống bên nhau cho tới khi đầu bạc răng long, đó mới
là sự gắn kết bền chặt, mãi mãi.
Tôi
lặng ngắm bầu trời bên ngoài cửa sổ. Rajiva đang ở nơi cách tôi bốn mươi dặm.
Có phải cậu ấy cũng đang hướng lên bầu trời ngàn vì tinh tú kia giống như tôi
không?
- Từ
tình cảm đến chân tình rồi trao nhau ân tình, đó mới là những cung bậc trọn vẹn
của tình yêu.
Tôi và
Rajiva, sẽ chẳng bao giờ có cơ hội để trao nhau ân tình. Tình cảm của chúng
tôi, rồi cũng hoang phế.
- Ngải
Tình, chị yêu ai rồi phải không?
Tôi
thót tim! Pusyseda đang ở rất gần tôi, đôi mắt sâu thẳm chiếu vào tôi như muốn
soi tâm tư. Ánh mắt ấy giống Rajiva đến kì lạ!
-
Không, không, không phải.
Tôi vội
vàng thanh minh. Tôi không thể để Pusyseda hay bất cứ ai trên đời này biết được
tình cảm của mình dành cho Rajiva.
- Tôi
chỉ hơi xúc động thôi! Giá mà tôi có được tình yêu như thế thì tuyệt biết bao…
Pusyseda
xoay vai tôi lại, ngón tay nhè nhẹ nâng cằm tôi lên để khiến tôi đối diện với
đôi mắt thường khiến tôi gặp ảo giác ấy.
-
Tử sinh cách trở đôi nơi
Cùng
em anh đã nặng lời từ xưa
Đôi
ta những nguyện cùng già,
Cầm
tay thuở ấy, bây giờ chưa quên[21'>
Ngải
Tình, chị muốn có một tình yêu như vậy, đúng không?
Tôi
chưa từng nghĩ về điều này. Tôi chưa bao giờ dám mơ đến một ngày nào đó sẽ được
bình thản nắm tay Rajiva, cùng nhau đi đến cuối chặng đường đời. Mỗi người
trong chúng tôi đang phải gánh trên vai rất nhiều trách nhiệm…
- Ngải
Tình, hay chúng ta thử xem.
Khi làn
môi gợi cảm của tên lãng tử chực đổ xuống, thì tôi đã kịp dùng chiếc váy mới
che trước mặt, sau đó đá hắn ra khỏi phòng.
Mở mắt
ra đã lại thấy Pusyseda ngồi cạnh giường. Tôi không thấy lạ, cũng chẳng thèm để
ý, mặc cậu ta gào thét thúc giục, ngủ nướng thêm một lúc nữa, mới uể oải vươn
vai chào bình minh. Tôi mặc chiếc váy được tặng hôm qua, ra ngoài sân thấy
Pusyseda khoác trên mình một chiếc áo ngắn chít eo màu xanh lục. Dáng người rất
chuẩn, nếu sống ở thời hiện đại mà không làm người mẫu hay diễn viên thì quả là
“phí của trời”. Có điều quần áo mà chúng tôi mặc trên người rất giống trang
phục của một cặp tình nhân. Pusyseda nhìn thấy tôi, huýt sáo tán thưởng, sau đó
đảo một vòng quanh tôi, gật gù tấm tắc. Nhưng, tên ranh này lại phán một câu
khiến tôi rất đỗi đau lòng:
- Sao
chị không trang điểm? Đồ trang sức của chị đâu?
Tối
qua, ngoài chiếc váy mới, Pusyseda còn tặng tôi cả một bộ đồ nghề trang điểm.
Nhưng tôi đã thu dọn và cất vào ba lô, dự định sẽ mang về thế kỉ XXI làm hiện
vật hỗ trợ