
o Pusyseda,
tôi dùng tiếng Tochari, không giống khi lên lớp bằng tiếng Hán cho Rajiva. Nghe
cậu ta phát âm tiếng Hán trọ trẹ, tôi muốn bật cười, nhưng không hiểu sao sống
mũi cay cay, chừng như muốn khóc.
- Còn
nhớ không, chị từng nói, nếu tôi đọc thuộc "Kinh thi" thì chị sẽ trở
lại?
Tôi gật
đầu. Thật không ngờ, những lời buột miệng ra khi ấy, Pusyseda đều cho là thật.
- Năm
đầu tiên, tôi đọc thuộc toàn bộ cuốn "Kinh thi", nhưng chị không quay
lại. Tôi nghĩ rằng tại mình chưa đọc tốt,
nên năm thứ hai, tôi đọc thuộc lại một lần nữa, nhưng chị vẫn bặt vô âm tín.
Mỗi năm vào đúng ngày mùng mười tháng Một âm lịch, tôi đều đến phòng chị và đọc
hết một lượt cuốn 'Kinh thi" này. Tôi đọc mười lần thì chị đã trở về…
-
Pusyseda…
- Cảm
động lắm phải không?
Tôi
gật đầu, nước mắt trực trào ra, tôi sắp không kìm chế được nữa rồi!
- Vậy,
cho tôi ôm một cái!
Tên sói
nham hiểm chuẩn bị lao vào cô bé quàng khăn đỏ, nhưng đã bị khổ chủ cho một cái
bạt tai. Những giọt nước mắt khi nãy trực trào ra đã được nuốt ngược trở lại
vào trong bụng.
Hôm đó,
tôi đã đến thăm Kumarayana. Mười năm qua đi, hai
người con trai của ông đã trưởng thành và đang tận hưởng những năm tháng tươi
đẹp nhất của đời người, còn với ông, mười năm thời gian giống như lưỡi dao vô
hình cắt từng vết hằn học trên thân thể ông. Khuôn mặt vốn đã gầy guộc, khổ
hạnh, nay càng thêm hốc hác, xanh xao, tóc ông bạc trắng, hình như năm nay ông
mới ngoài năm mươi tuổi. Nhưng ông có vẻ rất yếu, những tiếng ho khan bật lên
liên hồi. Nhưng đôi mắt màu xám nhạt khảm giữa hai hốc mắt như hai vực sâu hun
hút ấy, đôi mắt sáng rực vẻ thông tuệ và từng trải ấy như nhìn thấu tâm cam con
người. Tôi bỗng run rẩy, đôi mắt Rajiva rất giống mắt cha.
Bộ dạng
bông đùa, cười cợt thường ngày của Pusyseda biến mất, cậu tỏ ra rất mực cung
kính đối với cha, chuyện trò từ tốn với ông rất lâu bằng tiếng Phạn. Kumarayana
không ngừng đưa ánh mắt kinh ngạc hướng về phía tôi, khiến tôi không khỏi lo
lắng, Nhưng sau đó, ông không hề tỏ ra thắc mắc về lai lịch kỳ
lạ của tôi. Ông chỉ nhẹ nhàng bảo tôi hãy yên tâm ở lại và rằng người của phủ
quốc sư sẽ đối đãi với tôi như một vị khách quý. Tôi đã đoán đúng, một người
thông tuệ như Kumarayana, dù ông không thể biết rõ thân phận thật sự của tôi,
nhưng ông sẽ không xem tôi như yêu ma quỷ quái để rồi trói tôi lại và đem thiêu
sống. Có lẽ vì thế, ông mới sinh ra hai người con trai xuất sắc như vậy và cả
hai đều yêu kính ông như vậy!
Đêm đó,
tôi đã được ngủ một giấc say sưa trong căn phòng mà trước kia tôi từng gắn bó
suốt ba tháng trời. Tôi băn khoăn tự hỏi, không biết Rajiva sẽ nghĩ gì nếu biết
tôi đã quay về phủ quốc sư. Không biết giờ này cậu ấy đang làm gì? Và, không
biết cậu ấy có nhớ tôi không?
- Sao
hôm nào mới sáng sớm tinh mơ đã chạy đến phòng tôi như thế này?
Tôi
trùm chăn, than vắn thở dài.
- Thì
đã sao. Ngày xưa tôi vẫn thường xuyên như thế mà. Chị quên tôi đã từng ngủ cùng
chị à?
Tức
chết mất!
- Khi
ấy cậu mới mười tuổi.
Hồi bé
quấn lấy tôi, tôi không trách, nhưng bây giờ đã là người lớn rồi, cứ quẩn quanh
bên tôi thế này, ngày sau kết hôn, làm sao vợ cậu ta có thể chấp nhận được!
- Cậu
có biết là cậu đã trưởng thành rồi không?
Pusyseda
gật đầu, đôi mắt mở to chớp chớp, long lanh, tỏ vẻ vô tội. Lại cái chiêu cũ
rích hồi nhỏ vẫn thường dùng để lấy lòng tôi đây mà!
- Nam
nữ phải giữ khoảng cách chứ, cậu em!
Tôi ôm
đầu, chỉ muốn lao vào bức tường kia cho xong!
Bỗng
nhiên, tôi bị kéo vào một vòng tay rất chặt và mạnh mẽ, một giộng nói xúc động
thoảng qua trên đầu:
- Ngải
Tình, xin đừng như lúc trước, tỉnh dậy không thấy bóng dáng chị đâu cả, báo hại
tôi lang thang tìm kiếm khắp nơi…
Tôi
thật sự cảm động, những chiếc lông nhím chưa kịp xù lên đã mềm nhũn ra. Thì ra,
mỗi sáng cậu ta chạy đến phòng tôi là để chắc chắn rằng tôi vẫn ở đây. Nhớ năm
đó cậu ta mới mười tuổi, vậy mà phải chứng kiến cảnh người thật, việc thật biến
mất vào khoảng không chỉ trong nháy mắt, hệt như diễn kịch vậy. Một người
trưởng thành và tâm lý vững vàng, nếu phải chứng kiến cảnh đó, có lẽ cũng không
thể chịu nổi, đừng nói là một cậu nhóc. Không biết khi ấy Pusyseda đã hụt hẫng
và hoảng sợ nhường nào! Chỉ e, suốt đời, cậu ta cũng không thể xóa được ám ảnh
tâm lý này. Tất cả là lỗi ở tôi…
- Xin
lỗi Pusyseda…
Thực
ra, lần này tôi sẽ lại biến mất, nhưng tôi đã hứa với lòng mình, không để
Pusyseda phải chứng kiến cảnh tượng đó thêm một lần nào nưa. Thời đại này, kiếm
đâu ra bác sĩ tâm lý để điều trị cho cậu ta?
- Ngải
Tình, tôi có phải là người đàn ông đầu tiên mà chị ngủ cùng không?
Trời đất
ơi! Tên trăng hoa này mà gặp trở ngại về tâm lý ư? Tôi gào lên thảm thiết. Ai
giúp tôi xé xác hắn ra với!
Tâm
điểm của lễ hội Sumuzhe trong ngày thứ năm này là vũ điệu "Hồ đằng"
(điệu múa bay lên). Điệu múa này do nam giới biểu diễn và chú trọng đến các kỹ
thuật: bay cao, trụ vững, sải dài, đá chân quay vòng, xoay tay chống eo, thu
cằm nhún vai. Chúng ta có thể nhận thấy những nét tươ