Đức Phật Và Nàng

Đức Phật Và Nàng

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 327173

Bình chọn: 8.00/10/717 lượt.

ng sức nước hoa, khi tắm, tôi

dùng loại xà bông thông dụng của người Khâu Từ, làm gì có mùi thơm chứ!

- Chị

không giống những cô gái khác, thân thể họ rất hôi, tôi chẳng thiết động vào

họ.

Cậu ta

lại hít hà một hơi, tán thưởng:

- Ngải

Tình thơm lắm!

Tôi đã

hiểu ra vấn đề! Mùi hôi trên cơ thể mà Pusyseda nhắc đến, chúng ta thường gọi

là mùi hôi nách. Trần Dần Khác từng viết một bài nghiên cứu mang tên “Người Hồ

và mùi hôi cơ thể”. Bài viết có đoạn: “Mùi hôi, trước thường gọi là mùi người

Hồ, chỉ mùi cơ thể đặc trưng của người Hồ ở vùng Tây vực. Nhưng sau khi tộc

người Hồ vùng Tây vực hợp hôn với tộc người Hoa Hạ ở Trung Nguyên, thì trong số

những người Hoa vẫn thấy xuất hiện mùi hôi nói trên. Xét thấy nếu tiếp tục gọi

là “mùi người Hồ” thì không hợp lí, lại thấy mùi hôi đó giống mùi hôi của loài

cáo, nên từ đó đổi tên gọi thành mùi hôi của cáo”. Hầu hết người phương Tây

hiện đại cũng có mùi hôi trên cơ thể, tôi cho rằng đó là vì thói quen ăn uống

của họ khác với người phương Đông, họ thích ăn đồ lạnh, lâu dần đã tạo nên mùi

hôi đó. Người da vàng ở phương Đông rất ít khi có mùi hôi cơ thể. Có lẽ vì vậy

mà Pusyseda rất thích hít hà trên người tôi. Tôi bỗng chột dạ, may mà hai anh

em họ đều không có thứ mùi này.

- Còn

nữa, chị rất ấm…

- Cậu

đùa à!

Tôi đẩy

cậu ta ra.

- Là

người thì phải ấm chứ.

- Nhưng

mẹ tôi rất lạnh.

Pusyseda

buông tôi ra, chậm rãi bước đến và chăm chú quan sát bức tường có dán những chữ

Hán ngô nghê năm nào.

- Kí ức

của tôi về mẹ là những lần cha đưa tôi đến chùa thăm bà. Bà mặc thứ trang phục

khiến tôi bực bội, bà nhìn cha với ánh mắt lạnh lùng, với tôi cũng vậy. Cái

người đứng phía sau mà cha bắt tôi gọi bằng anh cũng lạnh lùng như thế. Tôi

chưa bao giờ nói với cha, rằng thực ra tôi ghét phải đến chùa thăm mẹ và anh

trai. Sau đó, họ lên đường tầm sư học đạo, chuyến đi kéo dài suốt bốn năm. Tôi

cảm thấy rất nhẹ nhõm, vì cuối cùng đã không phải gặp mặt những con người lạnh

lùng ấy nữa.

-

Nhưng, tôi còn nhớ, khi họ trở về, cậu đã ôm chầm lấy mẹ và gào khóc rất thảm

thiết.

- Tôi

làm thế vì muốn cha vui lòng.

Pusyseda

quay lại nhìn tôi, nhếch môi cười.

- Cha

luôn mong tôi sẽ yêu mẹ, chỉ cần cha vui, tôi sẽ làm bất cứ điều gì. Mặc dù tôi

thấy hết sức khó hiểu, vì sao cha có thể ngày đêm thương nhớ hai con người vô

cảm ấy.

Tôi

sững sờ. Mới mười tuổi Pusyseda đã biết đóng kịch để làm cha vui lòng! Nhưng,

điều đó cũng không khó hiểu. Kumarayana là người thân duy nhất luôn bên cạnh

Pusyseda từ lúc nhỏ đến lúc trưởng thành, trong khi giữa mẹ, anh trai và cậu

luôn có một bức tường ngăn cách vô hình, chẳng thể vượt qua.

- Đó là

lần đầu tiên trong đời tôi ôm mẹ, tôi cũng muốn biết cảm giác được mẹ ôm vào

lòng sẽ như thế nào, nhưng bà rất dửng dưng. Tôi ghét vòng tay giá lạnh của bà

cũng như ghét vẻ lạnh lùng của bà. Từ đó, tôi không còn muốn ôm mẹ nữa.

Vẻ mặt

của Pusyseda trở nên buồn ảm đạm, nét buồn ấy rất giống Rajiva. Họ là anh em

mà, kể cả khi không có tình cảm với nhau thì trên người họ vẫn chảy cùng một

dòng máu.

- Nhưng

chị thì khác, lúc mười tuổi, trong vòng tay chị, cảm thấy rất ấm áp, khác hẳn

cảm giác khi sa vào lòng mẹ, nên hồi đó, tôi rất thích được ôm chị.

Pusyseda

đưa tay ra, kéo tôi vào lòng, một tiếng thở dài khe khẽ lướt trên cổ tôi.

- Mười

năm sau ôm chị vào lòng, khiến tôi không khỏi bồi hồi nhớ lại hơi ấm ngày xưa.

Tôi

không vùng vẫy cố thoát ra khỏi vòng tay của Pusyseda như lúc trước nữa. Bản

năng làm mẹ của người phụ nữ khiến tôi không nỡ từ chối chàng trai tội nghiệp

này. Cậu ta luôn thiếu vắng và khao khát tình yêu của người mẹ. Không biết khi

mải mê theo đuổi lý tưởng của mình, Jiva có từng nghĩ bà sẽ gây nên những tổn

thương trong lòng Pusyseda? Có lẽ bà cũng yêu thương hai anh em họ như mọi bà

mẹ trên cõi đời này, nhưng tình yêu đó của bà, có phải rất lạ lùng hay không?

Để mặc

Pusyseda ôm mình hồi lâu, tôi nghĩ vẫn nên nói rõ với cậu ấy. Dù những cử chỉ

thân mật này xuất phát từ khát khao tình mẹ, nhưng tôi không thể thay thế Jiva.

Pusyseda giờ đây đang được vây bọc trong vòng tay của rất nhiều phụ nữ, chắc

hẳn chưa bao giờ cậu ta nghĩ đến cảm giác của tôi. Tôi không thể để tình trạng

này tiếp tục. Quan trọng hơn cả là, tôi không muốn Rajiva nhìn thấy những cử

chỉ thân mật này. Tuy rằng giữa chúng tôi chưa có bất cứ lời hẹn ước nào, nhưng

trong trái tim tôi, Rajiva đã là duy nhất.

Tôi thở

dài, lựa lời khuyên nhủ:

-

Pusyseda, cậu đã trưởng thành. Người Hán có câu: nam nữ thụ thụ bất thân, tức

là mọi cử chỉ giữa đàn ông và phụ nữ phải có giới hạn, phải giữ khoảng cách,

điều này gọi là lễ nghi. Vì vậy, cậu không nên tùy ý ôm tôi như thế. Tôi là

người Hán, tôi không quen với việc đàn ông có những cử chỉ quá ư thân mật như

vậy.

- Chị

không thích à?

Nhìn

ánh mắt nghiêm nghị của tôi, Pusyseda thở dài, buông tay ra.

- Tôi

cứ nghĩ, cô gái nào cũng thích được tôi ôm vào lòng.

- Đó là

vì họ yêu cậu. Chỉ những người yêu nhau mới thích những tiếp xúc thân thể như

thế.

- Vậy…

Pusyse


Polaroid