
ến nữa! Kể từ
giây phút quyết định sẽ yêu Rajiva theo cách riêng của mình, tôi đã quyết tâm
không nghĩ đến chuyện sau này cậu ấy sẽ kết hôn và sinh con. Tôi không muốn
nghĩ xa xôi đến thế. Tôi chỉ cần được yêu Rajiva trong hiện tại, thế là đủ…
-
Pusyseda, lẽ nào cậu chưa từng yêu ai?
- Đúng
vậy.
Câu trả
lời mới dứt khoát làm sao!
Gặp lại
Pusyseda sau mười năm, tôi nhận thấy cậu ta đã trở thành một lãng tử đa tình,
cả ngày lông bông rong chơi. Cậu ta trở nên ranh mãnh hơn, biết chọc giận tôi,
có lúc còn khiến tôi đỏ mặt vì xấu hổ. Lúc đầu, ngỡ rằng cậu ta có ý gì với
mình, tôi ra sức đề phòng. Nhưng qua vài ngày tiếp xúc, mới biết đó là bản tính
cợt nhả, bông lơi của cậu ta. Thực ra, Pusyseda chưa từng có hành vi hay cử chỉ
gì không phải với tôi, mặc dù đôi lúc vẫn bắt nạt tôi và những lời lẽ trăng hoa
của cậu ấy khiến tôi nổi giận. Ra phố, gặp những cô gái cậu ta quen biết, thấy
ai nấy đều niềm nở chào hỏi, những cô gái không quen thì ngẩn ngơ ngó theo. Với
bất kì cô gái nào cậu ta cũng liếc mắt đá lông nheo trêu đùa, chọc ghẹo. Mở
miệng là thốt những lời có cánh. Cậu ta giống hệt một "người tình của đại
chúng". Thế nên, tôi đã quen và không còn khó chịu với những cử chỉ thân
mật của cậu ta nữa. Đôi lúc, tôi càu nhàu, gắt gỏng, nhưng đã dần chấp nhận con
người mới của cậu ta, vì dù sao đó cũng là bản tính trời sinh.
Nhưng
tôi phải thừa nhận rằng, những lúc ở bên Pusyseda, tôi rất vui. Cậu ta thông
minh, lanh lợi, hoạt bát, lại hài hước, phóng khoáng, cậu ta nghĩ ra rất nhiều
thứ khiến tôi vui và còn đẹp trai nữa. Chả trách biết bao cô gái chết mê chết
mệt, bám theo cậu ta, chả trách những cô gái bị cậu ta bỏ rơi đều đau khổ tuyệt
vọng đến như thế. May mà tôi cứng cỏi, kiên cường, sức hấp dẫn "chết
người" của Rajiva, tôi còn có thể kháng cự trong một thời gian dài nữa là!
Và cũng mừng là trái tim rất nhỏ bé, Rajiva đã "chiếm giữ" toàn bộ
rồi. Nếu không có lẽ tôi cũng sẽ giống như người phụ nữ đáng thương kia, khóc
hết nước mắt khi phải chứng kiến Pusyseda thay người yêu như thay áo.
Buổi
tối, tắm rửa xong xuôi, vừa bước đến cửa phòng đã thấy gã "lãng tử"
đang "nhàn cư vi bất thiện", vẽ vời lung tung trên cuốn tập của tôi.
Thói xấu này mười năm qua vẫn không thay đổi. Mấy cuốn tập tôi quên mang theo
hồi đó, chắc chắn đã bị cậu ta xé đi không ít
Vừa
thấy tôi, gã lãng tử liền quẳng ngay chiếc bút xuống, vẻ mặt cau có:
- Chị
tắm rửa gì mà lâu thế! Này mặc vào đi!
Pusyseda
đẩy một chiếc váy mới ra trước mặt tôi, đó là một chiếc váy lụa mềm, màu lục,
trang nhã, thêu những bông lựu vàng tươi tăn, chất liệu vải cao cấp, thủ công
tinh xảo, chắc chắc người mua đã phải bỏ ra một khoản khổng lồ. Tôi tấm tắc
khen ngợi:
-
Pusyseda, cậu đúng là cao thủ tình trường. Chiếc váy đẹp thế này, cô gái nào
đành lòng từ chối kia chứ!
- Đây
là lần đầu tiên tôi tặng quà cho phụ nữ đấy. Xưa nay, đều là đám phụ nữ ấy tặng
quà cho tôi, họ tặng quà mà chưa chắc tôi đã nhận đâu.
Cậu ta
rướn cằm, vênh mặt lên trời.
- Rốt
cuộc là chị có nhận không hả, không thích thì để tôi trả lại
- Ấy,
đừng đừng.
Tôi
vội vàng đón lấy
- Tôi
cũng là phụ nữ, tôi không nỡ từ chối.
Khi còn
ở thế kỷ XXI, vì thích đi du lịch, thích tìm hiểu, nghiên cứu mọi thứ, nên
trang phục thường xuyên của tôi là quần bò, áo phông, giày thể thao. Sếp thường
lắc đầu nhìn tôi bảo rằng tôi chẳng nữ tính chút nào. Trở về thời cổ đại, lại
càng không có nhu cầu thu hút sự chú ý của người khác, quần áo trên người mặc
lại càng giản tiện hơn. Nhưng dù thế nào thì tôi cũng là phụ nữ, phụ nữ thì ai
cũng giống ai, ai cũng bị quần áo đẹp chinh phục.
- Thích
không?
Tôi gật
đầu, sung sướng ướm thử chiếc váy lên người. Giọng nói rủ rỉ của Pusyseda bay
trên đầu tôi:
- Chị
định trả công tôi thế nào đây?
- Tôi
giật mình
- Cậu
muốn thế nào?
- Hay
là, tối nay tôi ở lại đây nhé?
Lại là
nụ cười quyến rũ và những cái liếc mắt đưa tình làm người khác ngộp thở, lại là
chiêu bài đong đưa mang thương hiệu ấy. Mặt tôi nóng bừng. Tôi không quen nghe
những lời tán tỉnh ve vãn ấy. Không đi là sao? Cậu ta muốn gì chứ?
- Ha
ha, tôi đùa thôi.
Pusyseda
cười giòn giã.
- Tôi
chưa thèm khát đến mức ấy đâu.
Nhưng
mà…
Cậu ta
đột ngột ghé mặt sát tôi, ánh mắt phong tình gợi cảm, cố ý kéo dài giọng:
- Ngải
Tình, chị chưa từng có gì với đàn ông đúng không? Tôi mới nói thế mà chị đã đỏ
mặt rồi.
Mặt tôi
lại càng đỏ lên dữ dội, tôi lừ mắt đe dọa tên ranh ấy.
- Việc
gì đến cậu! Nếu có thì cũng không phải với cậu!
Cậu ta
được dịp cười lăn lộn
- Chị
hoàn toàn khác những cô gái mà tôi từng gặp.
Gã lãng
tử không tiếp tục cười nữa.
- Tôi
mà muốn ôm đám phụ nữ đó vào lòng, chắc họ phải run lên vì vui sướng. Chị thì
khác, mới đụng chạm một tí thôi mà chị đã tránh né, sợ sệt như có ai sắp cắt da
xẻ thịt của chị không bằng. Đám phụ nữ kia gặp tôi ba ngày đã nài nỉ tôi lên
giường với họ. Vậy mà chị, bao nhiêu ngày rồi vẫn dửng dưng như không.
- Họ
nài nỉ cậu ư?
Trời
đất ơi, không ngờ 1650 năm về trước Khâu Từ đã hiệ