
kể cho
cậu ấy nghe về gia đình tôi, về bố mẹ tôi, về các bạn học của tôi, về sếp của
tôi, về những cuốn sách tôi từng đọc, những nơi tôi từng đi qua. Tất nhiên là
tôi đã lựa chọn từ ngữ sao cho cậu ấy có thể hiểu được và tránh không để lộ
"thiên cơ".
Phía xa
xa bên kia dãy Thiên Sơn, những quầng đỏ màu son nhạt đã hiện lên trên nền
trời, bầu trời ngàn sao lấp lánh vừa mới đây đã lặn mất tự lúc nào. Tôi xem
đồng hồ, gần bốn giờ sáng, vậy là chúng tôi đã ngồi suốt một đêm. Tôi ngước
nhìn Rajiva.
-
Rajiva, về thôi, sắp đến giờ tụng kinh buổi sáng của cậu rồi.
Rajiva
như vừa tỉnh cơn mơ.
- Chúng
ta đã ngồi hết đêm ư? Ngải Tình, có mệt không?
Tôi lắc
đầu. Tuy tôi không mệt, nhưng toàn thân lạnh tê tái. Chiếc áo khoác mỏng manh
không đủ che chắn khí lạnh buổi ban mai.
Rajiva
cầm tay tôi, bàn tay cậu ấy cũng không ấm hơn,những ngón tay dài vuốt nhẹ bàn
tay tôi, tôi mỉm cười nhìn cậu ấy vất vả cọ xát đôi tay để tạo hơi ấm. Rajiva
ngước mắt lên, thấy tôi cười, cậu không tiếp tục chà tay nữa, mà cầm hai bàn
tay tôi áp lên hai má của cậu. Tôi nín cười, hệt như có một cơn lũ vừa quét
qua, phòng tuyến kiên cố cuối cùng trong trái tim tôi, vỡ òa..
Chúng
tôi đứng im lìm, nhìn vào mắt nhau, bàn tay tôi áp chặt trên khuôn mặt có chút
hơi ấm của Rajiva. Lòng bàn tay chạm vào thứ gì đó ran rát, thì ra là những đốm
râu mới mọc. khoảnh khắc ấy, tựa như có một luồng điện lan truyền khắp cơ thể,
khiến toàn thân tôi run rầy. Tôi đã hoàn toàn hiểu ra điều này.
Tôi yêu
Rajiva.
Đúng
vậy, tôi đã yêu cậu ấy từ rất lâu rồi, vào khoảnh khắc tôi gặp lại cậu ấy. Cũng
không có gì lạ, một chàng trai thông minh, ưu tú với vẻ điển trai hút hồn như
cậu ấy có thể khiến bất cứ cô gái nào trên đời này xiêu lòng. Tôi sẽ không do
dự, không cự tuyệt nữa. Yêu thì cứ yêu thôi, làm sao tôi có thể phủ nhận cái
thứ tình cảm tự nhiên nhất của loài người nay kia chứ! Tôi chỉ là một người
bình thường. Tôi không thể diệt được ái dục, nên tôi không cần phải tranh đấu,
dằn vặt và tự làm khổ mình. Lúc trước, tôi đấu tranh với bản thân để phủ nhận
tình cảm này, bởi tôi đã nhìn nhận tình yêu bằng lí trí chủ quan cứng nhắc của
con người hiện đại. Tôi muốn tình yêu phải được đáp lại. Tôi luôn viện cớ công
việc, lúc nào cũng nhắc nhở bản thân phải quay về và tôi lo lắng, nếu yêu
Rajiva, tôi sẽ không có tương lai. Nhưng, nhưng nếu tôi không quay về thì sao?
Nếu tôi đòi hỏi phải được ở bên cạnh cậu ấy thì sao? Nếu tôi cần tương lai thì
sao? Có ai nói nếu yêu cậu ấy thì tôi không thể tiếp tục công việc của mình
đâu. Tôi chỉ biết, điều tôi muốn lúc này là yêu Rajiva và tôi sẽ yêu cậu ấy
theo cách của mình. Tôi cũng có thể không để cậu ấy biết được tình cảm của
mình. Tôi cũng có thể tiếp tục âm thầm nhớ, âm thầm yêu sau khi trở về thế kỷ
XXI. Chỉ cần được yêu cậu ấy, tôi mặc kệ những chuyện về sau. Việc gì phải lí
trí, việc gì phải suy xét thiện hơn mọi đường cơ chứ?
- Ngày
kia là lễ hội Sumuzhe, hôm nay cô hãy lên đường đến thành cổ Khâu Từ đi.
Giọng
nói ấm áp lướt qua bên tai tôi.
- Hãy
về nghỉ ngơi đi, tôi dặn dò Kaodura đưa cô đến thành cổ Khâu Từ, tôi đã sắp xếp
nhà trọ cho cô. Hay là về phủ quốc sư? Cô vẫn muốn gặp Pusyeda kia mà!
Kaodura
ư? Tôi sững người, đó là người đánh xe ngựa của Rajiva.
- Tôi
sẽ ở lại nhà trọ, tôi sợ đến phủ quốc sư sẽ khiến mọi người hoảng sợ. Còn
Pusyeda, trước khi rời khỏi Khâu Từ, tôi sẽ đến gặp cậu ấy.
Sau khi
lễ hội kết thúc, tôi sẽ tìm cách gặp Pusyeda. Mười năm trước, cậu bé rất quý
mến tôi, nhưng giờ cậu đã là một chàng trai trưởng thành, đã có cuộc sống
riêng, tôi không muốn làm ảnh hưởng đến cậu ấy. Chỉ cần được nhìn thấy Pusyeda
là tôi có thể yên tâm được rồi. Điều tôi mong muốn nhất, thực ra là…
- Cậu…
cậu…
Chần
chừ, chần chừ, rồi lại chần chừ.
- Cậu…
có đến không?
Rajiva
thoáng giật mình, nhẹ nhàng thả tay tôi ra.
- Sư
phụ vẫn còn đây, hơn nữa…
- Tôi
biết rồi, giới luật quy định, cậu không được đến nơi hội hè ca múa.
Nén lại
nỗi thất vọng đang nhen lên trong lòng, tôi làm bộ tỉnh bơ:
- Tôi
chỉ hỏi vậy thôi. Cậu… không cần phải đến, cũng không thể đến…
Rajiva
thinh lặng, đứng lên, ánh nắng dìu dịu buổi ban mai phủ lên lớp áo cà sa màu
nâu sòng, làm gió lật bay nhè nhẹ những nếp áo. Cậu ấy đứng đó, đẹp tựa một pho
tượng Hy Lạp cổ tạc trước bình mình.
Tôi đến
thành Khâu Từ bằng xe ngựa của Rajiva. Đường sá gập ghềnh, xe ngựa lắc lư, bình
thường, trong trạng thái ấy, tôi đã ríu mắt lại hồi lâu, nhưng hôm nay không
hiểu sao, tôi vẫn tỉnh như sáo. chẳng hề buồn ngủ. Có lẽ vì, tôi vẫn đắm chìm
trong nỗi phấn khích lúc trước, hai mắt vẫn đang chăm chú mở to nhìn đôi tay.
Kể từ lúc đôi tay này chạm vào khuôn mặt của cậu ấy, tôi thậm chí không nỡ rửa
tay. Tôi đưa lên, nhắm mắt lại, cố hình dung ra từng đường nét và tưởng tượng
ra những ngón tay mình đang khám phá khuôn mặt của Rajiva. Tôi vẫn nhớ cảm giác
gai gai ấm áp khi chạm vào gò má gầy gầy, xương xương, lốm đốm râu và làm da
mịn màng của cậu ấy. Cảm giác đó khiến tôi, dù đã rất cố g