
thể góp sức khôi phục lại ngày lễ cổ
truyền long trọng này thì công tác nghiên cứu tính kế thừa lịch sử của các loại
hình nghệ thuật ca múa dân gian chắc chắn sẽ được ủng hộ và phát triển rộng
rãi. Và điều đó, chắc chắn sẽ khiến không ít đồng nghiệp của tôi phải đỏ mắt
ghen tị. Ha ha, chỉ nghĩ đến đó tôi đã sung sướng cười ngất.
Bây giờ
là buổi trưa, đoàn ca vũ vẫn tiếp tục diễu hành qua các con phố, bên đường,
những quán ăn vặt đã bày sẵn lúc nào. Mùi thơm của thịt dê nướng khiến tôi
không khỏi nuốt nước miếng ừng ực. Tháo mặt nạ, tôi đến bên một sạp hàng nhỏ, hỏi
mua ba xiên thịt. Xiên thịt nướng ở thời đại này sao mà vĩ đại! Miếng nào miếng
ấy to bằng cả quả trứng gà. Khi đi du lịch ở Tân Cương, tôi phát hiện ra điều
này, rằng kích thước của xiên thịt cứ nhỏ dần từ nam Tân Cương lên bắc Tân
Cương, từ Tân Cương đến đại lục, đến các thành phố ven biển. Ở nam Tân Cương
(gồm các huyện Kashgar, Khotan, Kucha), kích thước xiên thịt nướng không thay
đổi sau 1650 năm, vẫn to như quả trứng gà và thường chỉ có hai đồng một xiên.
Còn ở quán ăn trước cổng trường tôi đang học, họ bán những xiên thịt nướng nhỏ
nhất mà tôi từng thấy, một đồng một xiên, nhưng đám con gái chúng tôi phải ăn
hai mươi xiên may ra mới có cảm giác “lót dạ”.
Kéo
mạch suy nghĩ lan man từ thời hiện đại trở về với lễ hội cổ truyền trước mắt,
tôi vừa thưởng thức thịt dê nướng vừa ngắm nhìn dòng người qua lại trên phố.
Vừa “tiếp lương thực” vào bụng vừa được ngắm các chàng trai đẹp là tuyệt nhất,
nhưng có vẻ như không nhiều chàng trai đẹp ở đây cho lắm, vì hầu hết mọi người
đều đeo mặt nạ. Nhưng đột nhiên, tôi há hốc miệng, bỏ dở miếng thịt dê thơm
phức trên tay.
Có ai
đó tách ra khỏi đám đông, bước về phía tôi, dáng người cao lớn, trên mình là bộ
trang phục truyền thống của giới quý tộc Khâu Từ: áo rộng màu vàng nhạt, thắt
eo. Lối trang phục này nhìn qua rất giống trang phục của các kỵ sĩ châu Âu thời
kỳ trung thế kỷ. Những chàng trai vóc dáng khỏe khoắn, khoác thêm bộ trang phục
này sẽ càng nam tính và cuốn hút. Người đàn ông đó, dáng vẻ tự tin, thân hình
cao lớn vạm vỡ, hoàn toàn nổi bật giữa đám đông,
Tuy
không nhìn rõ khuôn mặt, nhưng có thể dễ dàng đoán ra đó là một chàng trai khôi
ngô tuấn tú. Vì sao anh ta lại đến gần tôi? Và vì sao dáng dấp ấy lại quen
thuộc đến vậy? Anh ta đeo một chiếc mặt nạ hình ma
quỷ, ánh mắt lúc lại gần, lộ rõ vẻ kinh ngạc và nghi hoặc. Tôi chớp mắt liên
tục, chăm chú quan sát và đoán định. Đôi mắt xanh nhạt ấy quá đỗi quen thuộc.
Trái tim tôi như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực. Là cậu ấy ư, cậu ấy bảo không đến
kia mà?
- Ngải
Tình, có phải chị không?
Giọng
nói xúc động.
- Là
tôi chứ ai.
Tôi
xoay xoay chiếc mặt nạ đang vắt vẻo trên cổ tay và nhận ra “bi kịch” này: một
bên tay tôi vẫn đang cầm ba xiên thịt nướng vĩ đại (có thể khiến bất cứ ai phải
hoảng). Thôi thế hỏng hết! Mồm miệng nhồm nhoàm. dầu mỡ dính đầy trên mặt và
cái vẻ ngớ ngẩn trợn tròn mắt nhìn cậu ta của tôi nữa, toàn bộ cái bộ dáng kỳ
cục, đáng xấu hổ này đã lọt vào mắt cậu ta rồi!
Đang
đau khổ và tủi hổ bất tận, tôi bỗng ngã vào một vòng tay ấm áp. Nhịp tim tôi
mỗi lúc một dữ dội hơn, tư duy hỗn loạn: vì sao, vì sao cậu ấy lại…
Tuy tôi
vẫn giơ cao xiên thịt nướng, toàn thân như bị điểm huyệt, tôi để mặc người đàn
ông cao lớn đó nhấc bổng mình lên xoay mấy vòng liền.
- Ngải
Tình, chị đã trở về thật rồi ư!
Giọng
nói có vẻ giống, nhưng chắc chắn không phải giọng nói của cậu ấy! Cậu ấy chưa
bao giờ ôm chặt tôi như vậy, cũng không bao giờ cười lớn như vậy và càng không
bao giờ nhấc bổng tôi lên xoay mấy vòng liền giữa chốn đông người như vậy.
Một lúc
lâu sau người đó mới thả tôi xuống, hơi nghiêng người, tháo mặt nạ. Sống mũi
cao thanh tú, mát sáng long lanh, hàng mi dày và rậm, đồng tử màu xám nhạt,
giống cậu ấy qua! Chiều cao và vóc dáng cũng giống hệt cậu ấy. Nhưng khuôn mặt
không gầy guộc như cậu ấy, làn da không có màu bánh mật như cậu ấy và vành môi
cậu ấy không bao giờ nhấc lên tinh nghịch như vậy. Thoáng một chút thất vọng,
nhưng ngay lập tức đã được thay thế bởi một niềm vui mới tràn ngập.
-
Pusyseda!
Bây giờ
đến lượt tôi ôm chầm lấy cậu ta. Nhưng sao cậu ta lại cao lớn đến vậy?
Cậu ta
suốt từ lúc nhìn thấy tôi đến giờ, lúc tôi buông tay ra thì cậu ta làm vẻ mặt
giận dỗi:
- Ngải
Tình, dầu mỡ trên miệng chị dính hết lên quần áo tôi
Tôi hơi
ngượng ngùng khi ôm “chú nhóc Pusyseda đã trưởng thành” ấy, nhưng câu nói không
chút kiêng nể kia đã khiến cảm giác ngượng ngùng ấy lập tức tan biến! Tên ranh
này, chẳng thay đổi gì cả!
- Bù
lại, chị phải thiết đãi tôi một bữa đấy!
Tôi
không kịp phản ứng gì, đã bị cậu ta giằng lấy xiên thịt nướng, trả lại người
bán hàng, sau đó, lôi tôi đi, không cho tôi thời gian cằn nhằn vì đã lẵng phí
đồ ăn! Cái tên hoang toàng này!
Tôi
tròn mắt nhìn từng đĩa sơn hào hải vị bày la liệt trên bàn ăn trước mắt. Đã bao
lâu rồi tôi không được ăn đồ ăn Trung Quốc? Đã bao lâu rồi tôi chưa nhìn thấy
cơm trắng? Ở thời đại này, gạo được vẫn chuyển