80s toys - Atari. I still have
Đức Phật Và Nàng

Đức Phật Và Nàng

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 326885

Bình chọn: 8.00/10/688 lượt.

tới đây từ Trung Nguyên. Ăn một

bữa cơm gạo trắng ở Tây vực là cả một khoản chi tiêu xa xỉ. Hãy nhìn xem cách

bài trí ở quán hàng này, trời ơi, còn cả ghế lô nữa. Miệng nhai cơm, lòng thầm

làu bàu: Đúng là tên phá gia chi tử!

Pusyseda

ngồi bên ghế đối diện, hầu như không nhấc đũa, chỉ chăm chú nhìn tôi, nụ cười

ngang tàn trên khóe môi chưa chịu tắt. Tôi cảm thấy hơi lo lắng, nên cắm đầu

nhai nuốt. Một cô gái người Hán mang đồ ăn vào, cậu ta đón lấy và cảm ơn bằng

nụ cười quyến rũ ấy. Tôi thấy cô gái bước ra ngoài với đôi má ửng đỏ và cuống

quít đến mức cụng đầu vào cánh cửa.

Tôi thở

dài:

-

Pusyseda, cậu có biết điệu bộ tươi cười lả lơi của cậu có thể khiến mọi cô gái

trên đời này nghiêng ngả không?

Cậu ta

nhướn mày, nhổm dậy, toàn thân vươn qua bàn, sáp lại gần tôi:

- Còn

chị thì sao, Ngải Tình?

Tên

ranh, dám ăn nói với tôi như thế đấy! Tôi nhìn khuôn mặt điển trai rạng rỡ của

cậu ta, nuốt nước bọt:

- Cho

tôi xin, tôi già cả rồi, cậu làm ơn cho tôi sống thêm vài năm nữa đi!

Cậu ta

cười vang. Nụ cười đó hoàn toàn khác nụ cười của Rajiva. Pusyseda cười sảng

khoái, không chút e ngại. Rajiva thì khác, lúc nào cũng điềm đạm, nho nhã.

- Ngải

Tình, chị là tiên nữ, chị đâu có già đi!

Cậu ta

đột nhiên thôi cười, đổi sang giọng điệu nghiêm túc.

Tôi

chẳng biết phải giải thích thế nào. Chính tôi đã nói với cậu ấy điều đó và cậu

ta cũng được chứng kiến cảnh tôi biến mất. Nếu biết sẽ có ngày quay lại, tôi

không nên gieo vào tâm hồn thơ ngây của Pusyseda cái lý do ngớ ngẩn ấy. Giờ

đây, tâm hồn ngây thơ đã bị tôi bẻ cong suốt mười năm, liệu có thể nắn cho

thẳng lại được không?

- Ngải

Tình, chị về khi nào vậy?

- Tôi…

Tôi ấp

úng, thần kinh căng như dây đàn

- Hôm

qua.

Tôi

không muốn Pusyseda biết mình đã ở đây gần ba tháng. Tôi không muốn cậu ta biết

mình đã ở cùng Rajiva. Rajiva của tôi, tôi muốn bảo vệ cậu ấy và yêu cậu ấy

theo cách của mình…

Sau đó,

Pusyseda hỏi tôi ở đâu, tôi nói tên nhà trọ của mình. Thấy tôi vẫn tiếp tục ăn

cơm, cậu ta tỏ ra hết kiên nhẫn:

- Chị

định ăn đến bao giờ mới thôi hả?

Tôi

giật mình.

- Cậu

bận à, sao gấp thế?

- Tất

nhiên là bận rồi!

Cậu ta

nhìn tôi nghiêm túc.

- Tôi

phải đi dọn giúp chị.

- Để đi

đâu?

- Về

phủ quốc sư chứ còn đâu nữa!

Pusyseda

theo tôi về nhà trọ trả lại phòng. Lúc tôi thu dọn đồ đạc, đã sơ ý để cậu ta

nhìn thấy chiếc áo ngực của mình. Cậu ta còn nhấc chiếc áo lên và hỏi tôi đây

là thứ gì với vẻ mặt rất hiếu kỳ, tôi xấu hổ không biết giấu mặt vào đâu. Sau

đó cậu ta chẳng nói chẳng rằng, khoác chiếc ba lô Northace của tôi lên vai, ném

cho chủ quán một xâu tiền, khoát tay hách dịch:

- Không

cần trả lại!

Đúng là

đồ hoang toàng!

Gần đến

phủ quốc sư, tôi ngập ngừng kéo tay Pusyseda lại:

-

Cậu định nói thế nào với mọi người? Mười năm qua, tôi không hề thay đổi.

Cậu ta

dừng lại, mắt ra chiều suy nghĩ:

- Sẽ

nói chị là cháu gái của Ngải Tình, gọi chị là Tiểu Ngải Tình nhé!

Tôi

đứng tim, anh em ruột có khác, đến cách nghĩ cũng giống hệt nhau.

- Nhưng

tôi sẽ không giấu cha.

Vẻ mặt

cậu ta bỗng trở lên nghiêm trang.

- Tôi

chưa bao giờ nói dối cha điều gì.

Kumarayana,

con người thông tuệ, nho nhã ấy, hẳn sẽ chấp nhận sự xuất hiện kỳ quặc của tôi

Tôi

giương mắt lên quan sát mọi thứ trước mặt. Vẫn căn phòng năm xưa, cách bài trí

này, mười năm rồi không hề thay đổi. Thậm chí trên bức tường phía đầu giường

vẫn còn nguyên những chữ Hán mà tôi bắt Pusyseda tập viết. Khi ấy cậu nhóc nằng

nặc đòi dán lên chỗ đó. Tôi chiều theo, cậu nhóc viết xong trang nào tôi dán

lên tường trang ấy. Chữ viết xiêu vẹo ngả nghiêng, lúc trước nhìn chỉ muốn phát

cáu, nhưng bây giờ lại cảm thấy vô cùng thân thuộc

- Ngày

nào cũng có người dọn dẹp, chờ ngày chị trở về.

Giọng

nói nhẹ nhàng lướt qua vai, rơi vào vành tai tôi, cảm giác gai gai nhưng trong

lòng thấy ấm áp lạ thường.

- Đi

nào, cho chị xem thứ này.

Còn

chưa hết ngỡ ngàng đã bị cậu ta lôi đi. Tên ranh này tính nết vẫn như ngày nào.

Cậu ta

kéo tôi đến phòng mình. Căn phòng đã đổi khác rất nhiều. Trên tường treo rất

nhiều thanh kiếm dài, nhìn những hoa văn tinh xảo trên bao kiếm là biết đó toàn

là kiếm quý. Một tủ sách nho nhỏ, tôi lướt qua và nhận thấy hều hết đều là sách

kinh Phật. Sách tiếng Tochari thì đều là sách về binh pháp và chiến tranh. Chỉ

có vài cuốn sách tiếng Hán, "Binh pháp Tôn tử". "Hàn Phi

Tử", "Chiến quốc sách"…

Đang

mải mê ngắm căn phòng của Pusyseda. Chợt thấy cậu ta thận trọng lôi từ trong

ngăn tủ ra vật gì đó rất giống một khung ảnh, rồi nhẹ nhàng cởi lớp vải lụa bọc

bên ngoài.Tôi há hốc miệng, đó là bức họa Doremon mà tôi tặng cho cậu nhóc nhân

dịp năm mới! Không ngờ, cậu ta vẫn giữ gìn nó như giữ một báu vật vậy!

Tôi

ngẩng đầu lên nhìn Pusyseda, xúc động:

-

Pusyseda …!

- Đừng

sụt sịt vội, vẫn còn nữa đó.

Cậu ta

rút một cuốn sách bên dưới gối, đặt vào lòng tôi, đó là cuốn "Kinh

thi", mép sách nhàu nhì, chắc chắn đã được chủ nhân lật mở rất nhiều lần.

- Chị

có thể chọn một trang bất kì để kiểm tra.

Tôi

không c