
mắc đó ra hỏi Rajiva thì cậu ấy chỉ trả lời qua loa rằng họ đang ngồi
thiền, không có gì đáng ngạc nhiên cả. Tôi biết Rajiva không muốn nói, nên tôi
tranh thủ thời gian buổi chiều, tìm hiểu vấn đề thông qua các nghệ nhân vẽ
tranh.
- Họ
đang ngồi thiền mùa hạ[11'>
Ngồi
thiền mùa hạ? Nghe rất quen. Đúng rồi, trong "Pháp Hiển truyện" ngài
Pháp Hiển có viết rằng trên hành trình đi Tây Trúc, ngài đã nhiều lần phải dừng
lại ba tháng để ngồi thiền mùa hạ.
- Hàng
năm, cứ đến mùa hạ, các pháp sư lại ngồi thiền tĩnh tâm ở trong phòng, không
bước ra ngoài.
- Đúng
vậy, họ không được phép ra ngoài, nếu có việc hệ trọng, họ phải xin phép trụ
trì rồi mới được ra ngoài.
- Đúng
vậy, đúng vậy, họ ngồi như vậy cả tháng trời. Các bậc cao tăng thì ngồi thiền
liền ba tháng.
Cuộc
thảo luận sôi nổi không còn sức hấp dẫn với tôi nữa. Tôi bỗng thấy sống mũi cay
cay. Mùa mưa, đệ tử nhà Phật tập trung, ngồi bên nhau, tĩnh tâm tu hành. Bởi vì
đây là khoảng thời gian vạn vật sinh sôi nảy nở, họ không ra ngoài để tránh sát
sinh. Thì ra ánh mắt khinh miệt của những tăng sĩ kia dành cho Rajiva là có
thật. Đáng lẽ phải ngồi yên trong chùa tĩnh tâm tu hành, thì cậu ấy lại ngang
nhiên ra ngoài cùng một cô gái. Mặc dù cậu ấy đến đây vì công việc xây tượng
Phật, nhưng tại sao nhất định phải đến vào thời gian ngồi thiền mùa hạ? Cậu ấy
bất chấp thanh quy, giới luật của nhà chùa, là vì tôi ư?
Buổi
tối, tôi thơ thẩn bên sông Muzat, tôi biết, ở một góc khuất cách đó không xa,
cậu ấy đang yên lặng đứng nhìn. Tôi đưa tay lên vẫy, Rajiva có vẻ ngạc nhiên,
chậm rãi bước đến bên tôi. Tôi phủi sạch viên đá bên cạnh, cậu ấy do dự trong
giây lát rồi từ từ ngồi xuống.
-
Rajiva, hiện đang là thời gian ngồi thiền mùa hạ, cậu không nên ra ngoài mới
phải…
Cậu ấy
hơi giật mình, mắt di chuyển về phía dòng sông trăng lấp lánh như dát bạc,
giọng nói bình thản:
- Tôi
đến đây vì công việc xây dựng tượng Phật, điều đó càng tỏ lòng tôn kính đối với
Phật tổ, vì sao không được?
- Nếu
vậy, sao cậu không chờ một tháng sau hãy đến?
Rajiva
đột nhiên quay lại nhìn tôi, dưới bầu trời đêm ngàn sao lấp lánh, đôi mắt ấy
như đang cuộn sóng, nhưng những đợt sóng rất nhanh chìm vào sâu thẳm.
Cổ họng
tôi nghẹn đắng, tôi không dám nhìn vào mắt cậu ấy:
-
Rajiva, tôi vẽ cũng tương đối rồi, ngày mai có thể rời khỏi đây.
Rajiva
im lặng, nghiêng đầu dõi mắt về phía mặt sông, gương mặt u trầm, không chút
biểu cảm.
Tôi cắn
chặt môi, đẩy quyết tâm mức cao nhất có thể:
-
Rajiva, tôi không thuộc về nơi này.
- Tôi
biết.
Bỗng
nhiên, cậu ấy đứng bật dậy, khuôn ngực phập phồng. Rajiva quả thực rất cao, tôi
ngước lên nhìn cậu ấy chỉ một lát mà mỏi nhừ cả cổ. Có lẽ không phải chỉ vì cậu
ấy quá cao, mà vì đầu tôi lúc này như đeo đá, nặng trình trịch, như đang rơi,
sắp rơi xuống rồi…
- Ngày
mai chúng ta sẽ rời khỏi đây.
Tôi
gắng gượng nhấc đầu lên, thấy bóng chiếc áo cà sa màu nâu dòng đang di chuyển
gấp gáp về phía nhà trọ, thoáng chốc đã biến mất trong một ngõ hẻm quanh co,
vắng lặng.
Đêm đó,
qua khung cửa sổ phòng trọ, tôi nhìn thấy bên sông, sưới ánh trăng vằng vặc,
một bóng dáng cao gầy, đơn độc. Ngọn gió vô tình thổi bay những nếp áo mong
manh, càng khiến bóng dáng ấy trở nên cô quạnh. Tôi như bị thôi miên vào bóng
người cao gầy ấy, hồi lâu chợt thấy vạt áo thấm lạnh. Tôi u ê lau giọt nước mắt
đã nhạt nhòa trên mặt, lao ra khỏi phòng. Không gian buổi đêm tịch mịch, quạnh
quẽ, tiếng nước róc rách, bên sông không một bóng người. Đêm đó, tôi hầu như
không ngủ, chống mắt nhìn trời sáng.
Trên
đường trở về, hai chúng tôi đều im lặng. Quanh mắt cậu ấy xuất hiện những quầng
thâm rõ rệt. Rajiva hướng ánh mắt ra bên ngoài cửa xe, tôi cũng vậy. Chúng tôi
đều đã trưởng thành, chúng tôi biết rằng điều gì không thể, thì không nên níu
kéo, có níu kéo cũng vô ích, vậy hãy nhanh chóng rũ bỏ, càng sớm càng tối. Trở
về thế kỷ XXI, tôi sẽ có cuộc đời riêng của mình, biết đâu tôi sẽ tìm được một
người để yêu. Anh chàng cùng khoa, học trên tôi một khóa có ý với tôi lâu rồi,
tôi sẽ suy nghĩ xem nên có phát triển tình cảm đó hay không.
Cho dù
anh ta không đẹp trai bằng cậu ấy, không thông minh bằng cậu ấy, không dịu dàng
bằng cậu ấy, không.. Tôi biết chứ, anh chàng khóa trên chẳng có điểm nào có thể
so sánh với cậu ấy, nhưng anh ta là con người của hiện thực. Còn Rajiva, đối
với tôi, chỉ là tài liệu lịch sử để nghiên cứu, chỉ là mấy dòng chữ trong đống
sách cũ nát mà thôi…
Chúng
tôi cứ lặng lẽ như vậy suốt dọc đường, cho đến khi trở về căn nhà nhỏ trong
thành cổ Subash. Trước lúc quay về chùa, Rajiva nhìn tôi rất lâu bằng ánh mắt
khó hiểu, sau cùng là một tiếng thờ dài:
- Tôi
sẽ sắp xếp đội thương nhân cho cô. Những ngày tới tôi phải ngồi thiền, buổi tối
sẽ không về đây nữa.
Một lúc
lâu, cậu ấy vẫn còn đứng đó. Bàn chân dùng dằng trước cổng nhà, mãi không cất
bước.
- Mười
ngày nữa là đến lễ hội Sumuzhe. Cô từng nói muốn xem lễ hội này. Hay là…
Cậu ấy
ngập ngừng.
- Để
sau khi lễ hội kết thúc hãy đi…
Tôi
ngẩng đầu,