
ng Châu và Liêu Đông, cơ bản thống nhất
được phương bắc. Và Phù Kiên là vị vua mà tôi ngưỡng mộ nhất trong thời kỳ Thập
lục quốc. Tôi rất mong muốn được đến tham quan nước Tiền Tần do ngài cai trị
hiện nay, bởi vì sau mười năm nữa, với thất bại thảm hại ở trận Phì Thủy, nhà
Tiền Tần của ngài đã nhanh chóng suy yếu và tan rã, phương bắc lại tiếp tục rơi
vào cuộc tranh đoạt thảm khốc của các thế lực ly khai.
Tôi
nhìn Rajiva, thầm hy vọng ánh mắt kiên định của mình sẽ nói lên điều gì đó. Cậu
ấy nhìn tôi, rồi lại ngoảnh mặt đi hướng khác, ánh mắt lạc lõng thả trên ngọn
đèn dầu lập lòa, giọng nói nhẹ như hơi thở:
- Tôi sẽ
sắp xếp cho cô.
Tôi
tiếp tục giảng bài, Rajiva tiếp tục lắng nghe. Cứ xem như tôi không hiểu tâm
trạng của cậu ấy. Cứ vờ như thế đi, tiếp tục làm ngơ đi…
Kết
thúc buổi học, như thường ngày, Rajiva lặng lẽ ra về. Tôi đang định thở phào
một tiếng, chợt cánh cửa phòng lại mở ra.
- Cô còn
nhớ Thiên Phật động Kizil không?
Vẫn
dáng vẻ bình thản thường thấy đó.
- Sau
mười năm kể từ ngày cô nói ở đó sẽ có một ngôi chùa hang đá, đến nay đã có hơn
mười hang động lớn nhỏ được xây dựng rồi đó.
- Bảy
ngày sau tôi sẽ tới đó lễ Phật.
Rajiva
nhìn tôi, mắt sáng long lanh.
- Cô có
muốn đi không?
Tôi…
tôi… tôi muốn chứ! Cậu ấy hiểu rõ điều gì có thể hấp dẫn tôi. Nếu đến đó, tôi
sẽ xác định thời gian và trình tự xây dựng các hang đá của ngôi chùa vĩ đại ấy
và còn có thể phác họa lại những bức vẽ tuyệt đẹp trên tường mà về sau đã bị
phá hoại nặng nề. Những tài liệu này sẽ là những tài liệu lịch sử vô cùng quý
giá. Tôi không kháng cự nổi sức hấp dẫn này. Trì hoãn thêm vài ngày có lẽ không
vấn đề gì. Có lẽ tôi vẫn còn đủ thời gian.
Thấy
tôi gật đầu, Rajiva tươi cười.
- Bảy
ngày sau chúng ta sẽ lên đường.
Bảy
ngày sao đó, vào một sáng mùa hạ rực rỡ, chúng tôi lên chiếc xe ngựa tiện dụng
của Rajiva, thẳng tiến về hướng Thiên Phật động chỉ cách Kucha chừng bảy mươi
dặm, xe ngựa của Rajiva lại là cỗ xe rất tốt, nên chỉ mất hai ngày là đến nơi.
Có điều, phải ngồi chung với Rajiva trong một khoảng không gian hẹp như vậy,
không thoải mái chút nào. Ánh mắt chạm đến đâu cũng là hình ảnh của cậu ấy:
Rajiva lúc điềm nhiên, Rajiva lúc mỉm cười, Rajiva nho nhã, lịch thiệp, Rajiva
với ánh mắt hút hồn. Đôi mắt tôi, tựa như chuếc máy ảnh tám triệu pixel, liên
tực giữ những khung hình của cậu ấy. Giá như tôi có được một bức ảnh của Rajiva
thì tuyệt biết mấy, như thế lúc quay về tôi sẽ có kỷ vật để mà hồi tưởng lại.
Quay về? Đúng rồi, sớm muộn gì tôi cũng phải quay về, thế nên tốt nhất đừng
lãng phí và tình cảm thêm nữa.
Nào hãy
tập trung tinh thần, dẹp bỏ mọi ảo tưởng, kiên quyết tránh xa sức hấp dẫn của
"Chàng đẹp trai" và hoàn thành cho tốt bổn phận của mình.
Quyết
tâm như vậy, nên khi xe ngựa dừng lại nghỉ ngơi, tôi làm ngơ bàn tay đang chìa
ra muốn đỡ tôi xuống, tôi thờ ơ, tự tìm cách nhảy khỏi xe. Lúc ăn uống, tôi tự
phục vụ bản thân, kiên quyết không để tái diễn tình trạng lười biếng lúc trước,
ỷ lại vào đôi tay của cậu ấy. Lúc gặm xong miếng bánh khô Tây vực, tự mình lau
sạch những vụn bánh vương vấn trên mép, kiên quyết không nhận lấy mảnh khăn nhỏ
từ tay cậu ấy và để mặc đôi tay ấy phải ngượng ngùng thu về. Lúc ngồi lên xe,
không có cách gì tránh né, tôi đành nhắm nghiền mắt lại, nghỉ ngơi lấy sức,
buồn ngủ cũng kiên quyết không gục xuống, tránh khi tỉnh dậy lại thấy mình lấy
tay cậu ấy làm gối
Có phải
là ảo giác của tôi hay không? Một tiếng thở dài khe khẽ, buồn bã trôi đến tai
tôi. Trái tim tôi như thắt lại…
Cuối
cùng cũng tới Kizil. Tôi lấy làm khâm phục sự kiên cường của bản thân, suốt hai
ngày trong không gian riêng biệt chỉ có hai người, cái không gian nhỏ hẹp không
khỏi khiến người ta điên đảo, vậy mà tôi vẫn kiên trì nguyên tắc của mình, kiên
quyết không để nảy sinh tình cảm với người cổ đại. Đó là lời răn dạy của sếp
trước mỗi lần tôi vượt thời gian: Phải luôn ghi nhớ, em là người hiện đại, em
sẽ phải quay về thời đại của mình, phải luôn nhắc nhở bản thân, nếu nảy sinh
tình cảm nam nữ, lịch sự rất có thể sẽ vì em mà thay đổi…
Nhưng
khi trước mắt tôi là ngọn núi Karadag hùng vĩ đang tắm gội dưới ráng chiều
huyền ảo, dãy hang đá dài bất tận với những cửa động đều thẳng tắp, những chiếc
thang gỗ cao chất ngất với những hành lang bí ẩn len lỏi qua các hang đá, thì
những thứ quá ư mệt mỏi như tình cảm hay cảm xúc này nọ, đã trôi tuồn tuột ra
khỏi đầu tự lúc nào không hay.
Tối hôm
đó, tôi được sắp xếp ở lại trong một quán trọ ven sông Muzat. Nghe nói họ dành
cho tôi căn phòng tốt nhất, tuy vậy điều kiện vệ sinh không ổn cho lắm, may mà
tôi đã chủ động mang theo túi ngủ tiện dụng. Buổi tối bên sông Muzat, không khí
trong lành, thoáng đãng như vừa gột rửa, nền trời ngàn sao lấp lánh. Không gian
tựa như vô trùng này mang lại cảm giác sảng khoái, dễ chịu thật đặc biệt. Tôi
vốn định lang thang, dạo mát ven sông, nhưng bóng dáng cao gầy ấy cứ chậm rãi,
lặng lẽ bước theo tôi, khiến tâm tư tôi không khỏi xao động. Không biết phải
làm s