
Thái Sử Công Tư Mã Thiên, lòng trung thành và phẩm
hạnh cao khiết lẫm liệt ấy đã được đánh giá rất cao. Phần truyện kể về Bá Di,
Thúc Tề rất ngắn gọn súc tích, nhưng nội dung chính lại nằm trong đoạn Thái Sử
Công bày tỏ những suy cảm của riêng mình.
- Thế
nhưng, chúng ta có nên học theo hành động “ngu trung” đó của Bá Di và Thúc Tề
hay không? Khi ấy, thiên hạ đã thuộc về nhà Chu, họ thề không ăn thóc nhà Chu,
bỏ lên núi hái rau dại, nhưng rau dại ấy vẫn là rau dại của nhà Chu, họ sống
trên núi Thú Dương thuộc lãnh thổ của nhà Chu và sau khi họ chết, chính người
nhà Chu đã an táng cho họ.
Tôi thở
dài:
- Ai rồi
cũng phải đối mặt với những khó khăn thử thách trong cuộc đời và trước mỗi khó
khăn thử thách ấy, mỗi người đều phải đưa ra lựa chọn và quyết định của riêng
mình. Sẽ nhẫn nhục tiếp tục sống hay học theo Bá Di, Thúc Tề thà chết đói chứ
nhất định không chịu nhục. Nếu là tôi, tôi sẽ chọn cách tiếp tục sống. Bởi vì
chỉ có như vậy chúng ta mới có thể thực hiện được lý tưởng của mình. Vậy còn
những lời phán xét của người đời sau thì sao? Tôi đã thành người thiên cổ rồi
thì còn để tâm đến điều đó làm gì nữa!
Tôi
lặng ngắm Rajiva và bâng khuâng nghĩ đến khúc ngoặt trên hành trình số mệnh của
cậu ấy mười một năm sau. Khi ấy, chắc hẳn cậu ấy đã phải chịu những nỗi dằn vặt
đau đớn đến đứt từng khúc ruột?
- Vì vậy,
Rajiva ạ, nếu sau này gặp phải khó khăn hay trở ngại, cậu hãy nghĩ đến lý tưởng
lớn lao của mình, lấy đó làm động lực tiếp tục sống.
Mười
một năm sau, tôi sẽ không xuất hiện, nên chỉ có thể đưa ra lời khuyên như vậy
với cậu ấy.
- Viết
sách làm thơ, đó là điều những người trong lúc cùng khốn dùng để truyền đạt chí
hướng và suy cảm của mình. Xưa Tây Bá (tức Chu Văn Vương) bị tù ở Dũ Lí nên
diễn giải Chu dịch; Khổng Tử gặp nạn ở đất Trần, đất Sài nên viết Xuân Thu;
Khuất Nguyên bị đuổi nên viết Ly Tao; Tả Khâu Minh bị mù làm Quốc Ngữ; Tôn Tẫn
cụt chân bàn Binh Pháp; Lã Bất Vi bị đày sang Thục, đời truyền lại sách Lữ Lăm;
Hàn Phi bị tù ở Tần làm nên những thiên Thuyết Nan, Cô Phẫn; ba trăm bài ở
“Kinh thi” phần lớn đều do thánh hiền làm ra để giãi bày nỗi phẫn uất. Những
người ấy đều vì những điều uất ức không biểu lộ ra được, cho nên thuật lại việc
xưa mà lo truyền lại người sau.
Rajiva
nhìn tôi, mượn lời của Thái Sử Công đáp lời tôi.
Chúng
tôi cứ thế nhìn sâu vào mắt nhau, mặc cho không gian xung quanh trở nên tĩnh
lặng thất thường, giữa chúng tôi là bầu không khí khó đặt tên. Gương mặt Rajiva
hiện dần sắc đỏ, cậu đột nhiên quay đi. Vẻ mặt mà tôi nhìn thấy là sự đan xen
của rất nhiều xúc cảm: một chút khó xử, một chút buồn và một chút… hối hận.
Rajiva,
thực ra cậu đâu cần tôi dạy. Đoạn sử “Thái Sử Công tự thuật” cậu vừa đọc nằm
trong chương cuối của bộ Sử ký. Tôi tin rằng, nếu yêu cầu cậu đọc thuộc cả bộ
Sử ký này, cậu cũng có thể làm được. Vậy thì vì sao cậu vẫn muốn tôi lên lớp?
Trái tim tôi bỗng đập nhanh dữ dội, tưởng như có thể nhảy ra khỏi lồng ngực.
Tôi có thể suy luận ra được, là vì cậu muốn được gặp tôi mỗi ngày, nên mới vờ
như chưa từng đọc “Sử ký”, đúng không? Nhưng mà… nhưng mà…
Tôi
nhắm nghiền mắt lại, cố sức kìm chế nhịp đập gấp gáp, vất vả của trái tim và
nói với cậu ấy bằng sự bình tĩnh lớn nhất mà tôi có được:
- Ngày
mai tôi không đến chùa Cakra nữa, tôi đã vẽ xong rồi. Cậu biết phải tìm đoàn
thương nhân đi Trường An ở đâu không? Nếu cậu không biết, tôi tự tìm hiểu cũng
được.
Trầm tư
trong giây lát, Rajiva hỏi tôi:
- Lúc này
Trung Nguyên đang trong hoàn cảnh loạn lạc, chiến tranh liên miên, người Hán và
người Hồ ra sức tàn sát lẫn nhau. Cô một mình thân gái dặm trường, vì sao cứ
nhất định phải đến nơi nguy hiểm ấy? Khâu Từ tuy chỉ là một quốc gia bé nhỏ,
nhưng dù sao vẫn an toàn hơn nơi đó rất nhiều. Chi bằng…
- Rajiva…
Tôi khẽ
ngắt lời cậu ấy.
- Lý
tưởng của cậu là cứu độ cho mọi chúng sinh thoát khổ. Để hoàn thành lý tưởng
này, cậu sẵn sàng đến Trung Nguyên, dấn thân vào chốn binh đao khói lửa đó chứ?
- Tất
nhiên là tôi sẵn sàng.
- Tôi
cũng vậy.
Tôi
ngắm nhìn cuốn “Sử ký” vốn là tâm huyết một đời của Thái Sử Công.
- Tôi
cũng có lý tưởng của mình. Tôi từng nói với cậu, ước nguyện của tôi là viết nên
một cuốn sách sử, ghi lại những sự kiện lịch sử chân thực, trả lại cho lịch sử
tính xác thực vốn có.
Ngũ Hồ
Loạn Hoa là thời đại lịch sử bi thảm nhất của người Hán. Cha con Thạch Hổ nước
Hậu Triệu lấy việc giết hại người Hán làm thú vui, chỉ trong vòng hai mươi năm
đã giết hại mấy mươi vạn người.
Nhiễm
Mẫn diệt Triệu, ban lệnh tàn sát người Hồ, phàm những người có dung mạo giống
người Hồ là thẳng tay giết chết không tha. Chỉ trong một năm, đã giết hại hơn
hai mươi vạn người Hồ. Phương bắc Trung Quốc, trong vòng hơn hai mươi năm,
xương trắng đầy đồng, xác người chất cao thành núi, tiếng than khóc dậy trời.
Nếu là thời đại đó, có cho tôi đem theo vũ khí hạt nhân, tôi cũng không dám đi.
May thay đó là giai đoạn khi Rajiva vừa chào đời. Tình hình Trung Nguyên hiện
nay, nhà Tiền Tần đã lấy được vùng Lươ