
ư
mọi ngôi nhà khác ở Khâu Từ, trước sân có một giàn nho, hoa nở rực rỡ. Lúc này
đang là mùa nho chín rộ, nên khắp không gian lan tỏa hương thơm ngọt ngào dìu
dịu. Đồ đạc trong phòng rất giản dị: giường, tủ, bàn, ghế và không có bất cứ
thứ đồ dư thừa nào khác. Cảm giác như nơi này không vướng chút bụi trần, thanh
bần và thoáng đãng. Tài sản quý giá duy nhất là hai giá sách áp vào lưng tường.
Chỉ thoáng nhìn đã thấy đầy đủ: sách tiếng Hán, tiếng Phạn, tiếng Tochari và
một vài cuốn trong số đó nhìn rất quen.
- Đây là
nơi tôi đọc sách.
Thấy
tôi chú ý đến tủ sách, Rajiva giải thích:
- Pusyseda
không ham đọc sách, nên cha đã tặng tôi toàn bộ số sách trong nhà.
- Cậu
sống ở đây ư?
- Tôi ở
trong chùa chứ! Nơi này chỉ là chốn thanh tĩnh để đọc sách thôi.
Khuôn
mặt Rajiva toát lên vẻ thư thái hiếm thấy.
- Cô cứ
yên tâm ở lại đây, vợ chồng Mavasu sẽ chăm sóc cô.
Rajiva
bước ra ngoài, tôi tranh thủ sắp xếp đồ đạc. Một lát sau cậu ta quay lại, trên
tay cầm chai rượu thuốc và một miếng vải bông sạch. Tôi muốn tự mình băng bó,
nhưng khi rượu thuốc ngấm vào vết thương, tôi cắn răng chịu đau. Rajiva ngồi
bên cạnh quan sát, trách tôi tay chân vụng về, rồi cầm lấy tay tôi, nhẹ nhàng
thấm rượu vào miếng bông tẩy trùng vết thương cho tôi. Thực ra vết rách trong
tay không nghiêm trọng, nhưng khuỷu tay bị toác một miếng khá rộng và sâu. Tôi
xắn tay áo lên, chìa vết thương đang sưng tấy, nhức buốt ra trước mặt cậu ta.
Rajiva
sững người khi nhìn thấy cánh tay trần của tôi. Quên cả việc băng bó, để mặc
ánh mắt khó hiểu miệt mài du ngoạn trên cánh tay tôi. Tôi chợt nhận ra, trước
mặt tôi lúc này không còn là cậu thiếu niên với thân hình mảnh khảnh và khuôn
mặt hồn nhiên của tuổi mười ba nữa. Rajiva của mười năm sau đã là một thanh
niên trưởng thành, bằng tuổi tôi. Và vào thời cổ đại, một cô gái chìa cánh tay
trần của mình ra trước một chàng trai là hành vi không ý nhị chút nào. Tôi
buông tay áo xuống, nói rằng tôi sẽ tự mình băng bó.
Rajiva
đang yên lặng bỗng kéo tay tôi về phía mình, vén tay áo lên cao, thấm bông và
lau vết thương cho tôi. Động tác của cậu ấy không nhẹ nhàng chút nào, nhưng vẻ
mặt nghiêm trang của Rajiva khiến tôi quên cả đau, chỉ biết len lén quan sát
cậu ấy.
Dưới
ngọn đèn dầu của buổi chiều muộn, gương mặt dài bên ánh sáng, hàng mi dài khẽ
đua lên cao, sống mũi cao vời vợi, đôi môi khép chặt. Vẻ đẹp cuốn hút ấy khiến
người đối diện không thở nổi. Chúng tôi ngồi cách nhau đủ gần để tôi có thể cảm
nhận được mùi thơm dìu dịu của gỗ đàn hương trên người cậu ấy, thứ hương thơm
khiến tôi mơ màng và chỉ muốn lại gần thêm nữa. Tôi chợt nhận ra rằng, tôi phải
rời khỏi đây càng sớm càng tốt, nếu không tôi sẽ mắc sai lầm. Mà sai lầm này,
chắc chắn sếp sẽ không tha cho tôi và bản thân tôi cũng không thể tha thứ cho
mình.
Vợ
chồng Mavasu mang đồ ăn vào phòng, mùi thơm của thức ăn đã làm vơi bớt đi hương
thơm say người kia. Mối nghi hoặc của Mavasu vẫn rất lớn, điều đó thể hiện qua
ánh mắt nhìn tôi chăm chú. Tôi không biết Rajiva đã nói gì để ông cụ chấp nhận
sự trở lại của tôi, nên chỉ biết gượng cười chống chế. Sau đó, hỏi Rajiva, mới
biết, cậu ta nói với Mavasu, tôi là cháu gái của Ngải Tình. Tôi cười lăn lóc.
Nói như thế thật là… Nhưng khoan đã, hòa thượng không được phép nói dối kia mà?
Tôi định trêu chọc Rajiva, nhưng đã kịp dừng lại. Vì chính tôi cũng không nghĩ
ra cách giải thích nào hợp lý hơn cho sự trở lại của mình.
- Rajiva,
lần trước có một chiếc ba lô tôi quên mang theo, cậu còn giữ nó không?
Tôi đã
bỏ lại bao nhiêu đồ dùng của thời hiện đại, trong đó có tập giấy nháp và cuốn
sổ tay quan trọng. Sếp từng nhắc nhở rất nhiều lần là không được lưu lại bất cứ
thứ rác thải hiện đại nào, nếu để người đời sau phát hiện ra, thì… Thử tượng
tượng xem, một nhà khảo cổ với mái tóc bạc phơ đang lọ mọ nghiên cứu một gói đồ
cũ nát, rồi ông đột nhiên phát hiện ra ở một góc nhỏ của gói đồ mấy chữ cái
này: “Northface”… Rùng cả mình!
Rajiva
gật đầu, nhưng nét mặt không được tự nhiên. Lạ quá, lẽ nào cậu ta thích cái ba
lô của tôi? Đừng đùa, Northface là nhãn hiệu ba lô du lịch hàng đầu thế giới
đấy! Khoản tiền mua chiếc ba lô này là do nhóm nghiên cứu chi trả, chứ một sinh
viên nghèo như tôi làm sao mà mua nổi. Nhưng mà, kể cả Rajiva thích đến thế nào
tôi cũng không thể tặng cậu ấy được.
- Mấy hôm
nữa sẽ mang đến cho cô.
Tôi gật
đầu, uống thêm một ngụm canh thịt dê.
- Rajiva,
tôi muốn đi tham quan chùa Cakra, được chứ?
Rajiva
khẽ gật đầu.
- Ngày
mai sẽ đưa cô đi xem.
Buổi
tối, tôi ngủ trên chiếc giường gỗ thấp, thời cổ đại làm gì có chăn ga gối đệm,
nhưng tôi đã quen nằm trên chiếc giường cứng như thế này rồi. Rajiva nói không
ở đây, có lẽ vì muốn tôi được thoải mái. Tôi tin rằng cậu ta sống ở đây, bởi vì
mùi gỗ đàn hương dìu dịu vẫn còn thoảng trên tấm chăn này, trên chiếc gối này
và trên mảnh chiếu này. Hương thơm thanh khiết ấy ru tôi vào giấc ngủ miên man.
Tinh mơ
hôm sau, tiếng kẹt cửa làm tôi thức giấc. Tôi gắng gượng hé đôi mắt vẫn