
đang
đói ngủ của mình và lơ mơ thấy một bóng dáng cao gầy đang đứng giữa căn phòng
ngập ánh sáng.
- Rajiva,
sao đến sớm vậy…
- Tôi…
tôi… xin lỗi.
Ngược
sáng, không thấy rõ biểu cảm trên gương mặt cậu ấy, chỉ nghe trong giọng nói có
chút ngượng ngùng. Rajiva vội vã lui ra ngoài, lại một tiếng kẹt cửa trả lại
bóng tối cho căn phòng.
Tôi
nhìn đồng hồ, mới bảy rưỡi sáng. Chết thật, tôi quên mất, ngày nào cậu ấy cũng
thức dậy lúc hơn bốn giờ, từ năm giờ đến sáu giờ là thời gian tụng kinh buổi
sáng, sau đó mới đến bữa sáng. Giờ này, với cậu ấy, đã không còn sớm sủa gì
nữa. Nhưng tôi vẫn còn muốn ngủ, lại ngả xuống vớt vát thêm vài phút, sau đó
mới uể oải xuống giường.
Khoảng
chín giờ tôi cùng Rajiva ra khỏi nhà. Thành phố Subash bé nhỏ khi ấy đã tấp nập
người qua lại, nhà sư, cư sĩ, thương nhân đủ cả, dòng người đông đúc trên phố
xá chật chội. Tôi không muốn Rajiva khó xử, nên ý tứ giữ khoảng cách với cậu
ấy. Rajiva đi trước, tôi theo sau, chốc chốc cậu ta lại dừng bước, ngoảnh đầu
quan sát, rồi mới đi tiếp.
Có vẻ
như Rajiva rất được lòng người dân nơi đây. Trên đường đi, hầu hết mọi người
đều lại gần chắp tay hành lễ với cậu ấy. Một đôi vợ chồng ẵm theo đứa trẻ sơ
sinh đến xin Rajiva cầu phúc. Cậu ấy xoa đầu em bé, lầm rầm đọc một đoạn kinh
văn. Vợ chồng nọ vui mừng khôn tả, chắp tay tạ ơn, vẻ mặt hân hoan, mãn nguyện
khi ra về. Rajiva quay lại nhìn tôi cười rạng rỡ, rồi tiếp tục bước đi, chốc
chốc lại dừng bước đáp lễ với người đi đường.
Ra khỏi
thành Subash là đến cổng chính của khu chùa Cakra phía tây. Ấn tượng ban đầu
của tôi về ngôi chùa này là những vọng lâu được trang trí rất bắt mắt phía trên
bức tường bao quanh. “Khâu Từ có hơn mười nghìn nhà sư, chiếm một phần mười dân
số trong thành”. Chỉ riêng ở chùa Cakra đã có đến năm nghìn sư. Sự hưng thịnh
của Phật giáo ở Khâu Từ được thể hiện sống động qua hình ảnh ngôi chùa Cakra
nguy nga, đồ sộ. Tuy vậy, thời điểm này vẫn chưa phải là giai đoạn cực thịnh
của Chiêu Hộ Li tự. Quy mô ngôi chùa vẫn nhỏ hơn rất nhiều so với thời nhà
Đường, khi Huyền Trang đi lấy kinh qua đây. Khi mang thai Rajiva, “năng lực
giác ngộ của Jiva tăng lên gấp bội. Bà nghe danh tiếng ngôi chùa Cakra đã lâu,
lại nghe nói trong chùa có nhiều vị cao tăng đắc đạo, bèn cùng với những tín nữ
quý tộc khác và các ni cô ngày đêm nhang khói lễ bái, ăn chay niệm Phật”. Hẳn
là, ngay từ khi còn trong bụng mẹ, Rajiva đã “thấm nhuần” giáo lý Phật pháp.
Trí tuệ siêu phàm của cậu ấy phải chăng có được từ bối cảnh đặc biệt này?
Ý nghĩ
đó khiến tôi bật cười.
Chúng
tôi bước đến một bức tường thành thấp hình vuông bên ngoài cổng chính. Bên
trong có một điện thờ đặt tượng Phật Thích Ca Mâu Ni. Tôi lập tức dập tắt những
ý nghĩ lan man, lấy lại tinh thần chuyên nghiệp thường ngày, chuẩn bị lôi cuốn
tập ra và bắt tay vào công việc.
- Ngải
Tình, không cần vội. Để tôi đưa cô đi tham quan hết một vòng, rồi quay lại vẽ
cũng chưa muộn.
- Thật
không?
Tôi
mừng quýnh!
- Đúng
rồi! Cậu là chủ trì, cậu có đặc quyền mà! Vậy, ngày nào tôi cũng đến đây vẽ
nhé?
- Được
chứ!
Rajiva
mỉm cười. Những chùm nắng đầu hạ rực rỡ chiếu rọi làm bừng sáng cả con người
cậu ấy, toát lên thứ hào quang khiến tôi không dám nhìn thẳng.
Tôi ép
mình ngoảnh đi hướng khác.
- Rajiva,
khối ngọc khổng lồ dưới chân tượng Phật nằm ở đâu vậy? Đưa tôi đến đó xem đi!
- Cô biết
về khối ngọc này?
Rajiva
có vẻ ngạc nhiên, ánh mắt nhìn tôi như thăm dò.
- Đây là
báu vật của chùa Cakra kia mà!
Làm sao
tôi biết được ư? Đơn giản thôi! Câu trả lời là: Huyền Trang đã được tận mắt
chứng kiến và ghi chép lại trong “Đại Đường Tây vực ký”. Cuối thế kỷ XIX, một
nhà sưu tầm đồ cổ người Nga đã đào được khối ngọc này, ông ta còn ngu xuẩn hết
mức khi đập vỡ nó làm đôi với ý đồ sẽ vận chuyển về nước. Nhưng người dân địa
phương đã kịp thời ngăn chặn và bảo vệ được khối ngọc quý. Sau giải phóng, khối
ngọc đã được đưa về trưng bày tại Viện bảo tàng tự nhiên Bắc Kinh. Nửa khối to
nặng khoảng hơn một nghìn hai trăm kilôgam, nửa khối nhỏ hơn nặng khoảng hơn
bảy trăm kilôgam. Còn bây giờ, không cần thiết phải đến Bắc Kinh, tôi vẫn có
thể chiêm ngưỡng khối ngọc ấy và là khối ngọc hoàn chỉnh, bạn nói xem, tôi có
nên sung sướng hay không? Bởi vậy, khi Rajiva đưa tôi vào một điện thờ nhỏ
nhưng được trang trí nguy nga, tráng lệ phía sau gian thờ chính và tận mắt nhìn
thấy khối ngọc khổng lồ trong suốt, giống hình một con ngao biển với hai màu
trắng và vàng đan xen ấy, tôi tiếc ngẩn ngơ vì không mang theo máy ảnh. Khối
ngọc rộng khoảng hơn ba mươi centimét, dài hơn nửa mét, cao hơn mười centimét.
Dấu chân Phật tổ được in thành hình hai vết lõm rất tự nhiên giữa khối ngọc.
Những hình ảnh phác họa dấu ấn như thế này có rất nhiều. Bạn có thể bắt gặp dấu
chân của đại sư Liên Hoa Sinh (Padmasambhava) ở bất cứ đâu trên khắp vùng Tây
Tạng, chỉ khác đó là hình phác họa trên những cây cối và sỏi đá tự nhiên, để
Phật tử có thể cảm nhận được một cách chân thực pháp lực vô biên của Phật.
Nhưng
tôi không n